Thứ Hai, 6 tháng 4, 2009

TRÍCH ĐOẠN QUÁI VẬT (TT) - "NÓ"

Làm quen với việc mình có 3 con mắt thật chẳng dễ dàng gì. Nhất là khi con mắt thứ ba lại nằm sau gáy, cực kỳ thông minh, biết suy nghĩ và lúc nào cũng có vẻ muốn nổi loạn – chống lại những gì tôi muốn “nó” phải làm.
Nhưng dẫu thế nào thì cũng phải dần chấp nhận “nó”.
Mấy ngày đầu, người tôi cứ đau như bị ai đó dần khắp người. Còn “nó” thì cứ trố ra. Cái gáy không chấp nhận nó, cứ cố gắng đẩy nó ra ngoài. “Nó” thì cố xác bám lấy, có lúc, nó treo lơ lửng, chỉ gắn với gáy bằng một sợi máu nhỏ như sợi tóc. Những lúc như thế, tôi tức giận không chịu đựng nổi. Tại sao cái thân thể của mình lại không thể nghe mình. Còn “nó” nữa, kẻ ngoại nhân sao không ráng chịu đựng những gì của người đã cho mình lưu trú trên đó. “Nó” là cái thứ mà tôi không hề muốn có. Chẳng ai muốn là quái vật trong mắt người khác. Tôi không có nhu cầu làm nổi, cũng không có nhu cầu làm top of the world thì có nó để làm gì.
“Nó” cứ lơ lửng treo trên sợi máu như thế, mi nó chớp chớp đầy phấn khích còn cái gáy thì nhất định không chịu cho nó áp vào.
Tôi đưa tay lên, vuốt ve cái gáy của mình.
- Nào, ngoan đi, cho nó ở nhờ. Chứ nó lơ lửng như thế này ai thấy thì làm sao?
Tôi vuốt ve nhè nhẹ, cái gáy có vẻ dịu đi, không căng cứng như lúc đầu nữa. Sợi máu treo “nó” ngắn dần lại, to dần lên và cuối cùng, nó cũng yên vị trở lại trong cái gáy. Nó chớp chớp mi tỏ vẻ hiền dịu chứ không tinh ranh và hưng phấn kỳ lạ như ban nãy. Bản chất của kẻ ngoại nhân này có lẽ là rất hiếu chiến. Tôi nghĩ vậy.
Từ khi phát hiện cái “trò” treo lơ lửng trên gáy bằng sợi máu nhỏ bằng sợi tóc, “nó” đâm ra khó bảo hơn. Ngay cả khi cái gáy đã đồng ý cho nó ở trọ, nó vẫn nghịch bằng cách treo mình lơ lửng như vậy.

Như hôm nay chẳng hạn.
Tôi hẹn một người khách đặc biệt ở quán cà phê vỉa hè sang trọng nhất của thành phố S lúc 5 giờ chiều. Khốn nạn, hẹn giờ nào không hẹn mà lại hẹn vào đúng giờ kẹt xe. Khổ nổi, tôi không thể chủ động giờ giấc mà phụ thuộc vào khách.
4 giờ chiều, tôi lấy xe ra khỏi cơ quan. Anh bảo vệ tốt bụng kéo chiếc xe của tôi từ trong góc ra cho tôi và cười hiền lành. Thế mà “nó” lại suýt chui ra để chọc quê anh, may mà tôi kịp phát hiện điều đó nên ém nó lại bằng cách chặn tay ra sau gáy
- Em làm sao vậy? Đau cổ à?
- Dạ, em bị đau gáy
Tôi cảm nhận thấy cái chớp chớp hưng phấn của nó bên trong bàn tay của tôi.
Một hành vi tốt để đổi lấy sự sợ hãi do “nó” gây ra ư? Tôi không thể chấp nhận được điều đó.
Tôi nói chuyện với “nó” bằng ý nghĩ: “Cậu muốn nhát anh ấy phải không?”. Thật bất ngờ, nó trả lời tôi cũng bằng ý nghĩ: “Ừ, ai biểu hắn làm việc tốt làm chi? Tớ không thích những kẻ làm việc tốt. Giả tạo lắm”. “Nó” thật là quá đáng. Có lẽ, nó đã bị bệnh mất niềm tin mãn tính rồi.
Từ từ tôi sẽ cải tạo nó vậy.
Tôi hì hục chen lấn giữa một rừng xe. Chiếc xe của tôi là một chiếc xe máy, sang số, giá trung bình, màu đỏ, khá nhỏ nhắn giữa một rừng xe. Quan trọng hơn nữa là tôi không có đủ khả năng chen lấn và đi hỗn. Nên tôi cứ tụt lại phía sau mãi.
Tôi cảm nhận được sự bứt rứt của nó. Nhưng tôi không muốn nói chuyện bằng đầu với nó vì tôi đang phải chú ý vào việc chạy xe. Nếu tôi trò chuyện với nó, tôi hoàn toàn có khả năng bị một kẻ nào đó tông vào. Và sau đó là ngã ầm xuống.
Nó cứ bứt rứt, bứt rứt khi trông thấy một rừng xe máy. Người thì đội mũ bảo hiểm đủ các kiểu, di chuyển chậm chạp như những con gấu mới ngủ đông dậy còn khật khừ. Đầu tôi ngứa và thèm một chút gió mát. Nhưng tháo nón bảo hiểm ra thì ngay lập tức a lê hấp, có vé phạt ngay.
“Nó” càng lúc càng không chịu nổi sự ngột ngạt. Tôi cảm nhận nó đang khép mi lại để tránh khói bụi bay vào. Hai con mắt phía trước của tôi đang díp lại. Trưa nay tôi không có ngủ, khói bụi nhiều như thế này làm hai con mắt phía trước của tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. Đúng lúc đó thì “nó” giở trò. Không hề báo trước bằng tín hiệu gì, “nó” buông lơi cái gáy ra. Và, treo lơ lửng sau gáy tôi, bên dưới nón bảo hiểm.
Một tiếng thét kinh hoàng vang lên. Hai tiếng thét kinh hoàng…N tiếng thét kinh hoàng từ phía sau lưng tôi, rồi tiếng thét vang lên ngang tôi rồi tiếng thét xuất hiện ở trước mặt tôi. Hai bên xe tự động rẽ ra. Chừa một đường ngang 1m cho chiếc xe tôi lướt qua. Cả xe bus cũng tự động tránh ra, xe ô tô cũng tách ra, xe ba gác cũng tách ra. Tôi lướt đi trong tiếng thét kinh hoàng, tiếng gào khóc và cả những người yếu tim té xỉu giữa đường. Tôi lướt đi như trong một cơn mơ. Ôi, thú thật là sảng khoái. Lần đầu tiên trong giờ cao điểm, tôi được bay trên phố như thế này. Hạnh phúc thật! Cái mũ bảo hiểm đã được ai đó sợ hãi lấy mất rồi mà tôi không biết. Gió lùa vào tóc mát rượi. Tôi bay ra khỏi biển người lúc nhúc những trầm luân khổ ải, sợ hãi và kinh hoàng…Tôi bay nhẹ nhàng trên chiếc xe màu đỏ cũ kỹ tầm thường của mình.
Tôi cảm nhận được sự sảng khoái của nó. Tôi hỏi nó, bằng ý nghĩ: ‘Hù dọa người khác làm cho cậu sung sướng phải không?”. “Nó” trả lời ngay lập tức: “Không có gì sung sướng hơn điều đó, cậu đã nhận sự sung sướng đó, đúng không? Không có tớ thì cậu còn ở trong đám kẹt xe đó. Tớ rất ghét khói bụi”.
“Dĩ nhiên là tớ cũng không thích”. Nó càu nhàu bằng một cái giọng nghe như là giọng trẻ con: “Một thành phố đầy khói bụi là một thành phố man rợ”. Khiếp, con mắt lạc loài mà cũng biết triết lý.
Điểm đến đã rất gần, tôi nhắc nó: “Cậu chui vào đi, tớ không muốn thiên hạ phải ngất xỉu khi thấy một kẻ có con mắt thứ ba lửng lơ trên gáy và trừng trừng ngó họ như vậy đâu”. Thật bất ngờ, “nó” ngoan ngoãn: “Được, nhưng lúc nào tớ thích thì tớ lại chui ra đấy”.
Tôi dừng xe, lấy thẻ giữ xe cẩn thận sau khi đã gắt gỏng với gã giữ xe vì gã không chịu đưa thẻ. Tôi hồi hộp bước vào.Người khách của tôi đã chờ sẵn. Nụ cười tươi bởi có xài kem đánh răng quảng cáo trên truyền hình. Anh chìa tay ra bắt tay tôi. Sau lưng tôi là một anh chàng khác, mái tóc dựng đứng vì xài gel vuốt tóc được quảng cáo trên truyền hình đang nhìn vào gáy tôi. Lạy chúa, đừng có chui ra nghe không. Và tôi bất ngờ khi không nhận được tín hiệu trả lời của nó.
Tim tôi đánh phịch phịch liên hồi. Mặt tôi đỏ bừng vì lo lắng. Người khách của tôi ân cần mời tôi uống nước:
- Em uống nước cam đi, nước cam làm đẹp da.
- Xạo
Nó lên tiếng trong đầu tôi như vậy. Và tôi không biết “nó” – quái vật ngoại nhân này sẽ làm gì tiếp theo nữa
Cuối cùng thì điều tôi lo sợ đã chưa xảy ra, cho đến tận cuối buổi nói chuyện. “Nó” chưa giở bất cứ trò gì ra. Có lẽ nó chán. Mà cũng có thể là do nó ngủ. Tôi cảm nhận được cảm giác lim dim của nó.
Hai con mắt bình thường của tôi mở ra, nhìn người khách một cách kín đáo sau cặp kính cận. Kính cận của tôi có đổi màu khi ra nắng, nhưng sau một thời gian, ngay cả khi vào mát, kính vẫn không trong trở lại. Tôi đã 1001 lần chửi thằng bán kính nhưng sau đó tôi hiểu rằng tôi có chửi thêm 1001 lần nữa thì cái kính của tôi vẫn vô phương cứu chữa. Trừ khi tôi đi mua một cái kính khác.
Mặc dù vậy, tôi dần quen với cái kính của mình. Nhờ sự mờ mờ ảo ảo đó, tôi có thể quan sát người khác rất rõ, thậm chí, trừng mắt mà họ không hề biết. Dại gì mà đổi kính khác chứ, vừa tốn tiền vừa không “gian tà” được.

- Chốt lại, anh có một số dự án muốn mời em tham gia
- Vâng
- Anh có rất nhiều dự án, những mối quan hệ, khả năng kinh doanh
- Vâng
- Anh sẽ mời em làm quản lý
- Vâng
- Anh sẽ làm cho em trở thành nổi tiếng
- Em không có nhu cầu trở thành người nổi tiếng
Hai con mắt phía trước của tôi chớp chớp. Tôi nói dối. Ai mà không có nhu cầu được nổi tiếng chứ
- Em có thể đi Thailand chơi với anh được không?
Ái chà, khó trả lời đây. Chắc anh ta nghĩ mình đang “deal” với một ẻm chân dài nào đó chứ không phải với một “chân ngắn” là tôi
- Anh này, anh có nhầm em với ai không vậy?
Anh ta nhìn tôi:
- Không, anh không nhầm, em là B. mà
Tôi phá lên cười, không sao nín được.
- Vâng, hi hi, em là B., nhưng em không phải chân dài, cũng không phải gái gọi đâu anh
- Em nói gì nặng lời thế. (ngừng lời, nhìn tôi thăm dò) Mốt bây giờ không cần chân dài, gái gọi thì đẳng cấp thấp, phải là gái văn phòng trinh trắng, khôn ngoan lại không đòi hỏi
- Ý anh nói là gái già ế chồng ấy à?
- Nói thế phải tội anh chứ cô bé
Ối trời, tôi mà bé.
Tôi nín cười, nhìn chăm chăm anh ta bằng hai con mắt bình thường:
- Anh có đang đùa không đấy?
- Không, anh nghiêm chỉnh hoàn toàn mà. Mỗi ngày 100$. Không làm gì cả
- Tiền của anh là lá mít à?
- Không, không làm gì nghĩa là không tới nơi thôi, còn những chuyện chưa tới nơi thì vẫn có
- Có nghĩa là gì?
Anh ta nhìn tôi hau háu:
- Em chưa từng bao giờ?
- Không, tôi không quen, tôi cũng không thích như vậy
- OK, anh thích người như em.
Anh ta nhìn tôi, nhìn từ đầu đến chân, dừng lại khoảng 5 giây ở ngực, dĩ nhiên, ngực tôi sau chiếc áo dày cũng chẳng thấy gì. Dừng lại ở phía dưới eo khoảng 10 giây. Dĩ nhiên, tôi mặc quần jean, vải dày, cũng chẳng thấy gì, nếu có, chỉ là thấy trong tưởng tượng.
- Nói đi, em chưa từng à?
Anh ta nhăn nhở
Tôi điên tiết nhưng cố nén:
- Cảm ơn anh, tôi không có ý định đi với anh đâu
- Sếp em đã giới thiệu em cho anh mà
- Sếp tôi giới thiệu gì tôi chẳng biết, nhưng chắc chắn là tôi không bao giờ làm cái trò bẩn thỉu đó
“Nó” bắt đầu ngọ nguậy. Tôi cảm nhận được điều đó. Hình như nó đã bị sự tức giận của tôi đánh thức khỏi giấc ngủ lim dim đó.
Trong đầu tôi nghĩ ra một trò đùa.
Được, nếu anh muốn đùa, tôi sẽ cho anh đùa.
Anh ta vẫn nhìn tôi chằm chằm, sự phản ứng của tôi làm cho anh ta thích thú thì phải
- OK, vậy anh trả 200$
- Anh đừng có điên, tôi đâu phải hoa hậu? và tôi cũng không phải là gái điếm
- Vậy thì 500$. 5 ngày đi, cả một đống tiền đấy cô em ạ
- Không, bao nhiêu tôi cũng không đi.
- Được, cuối cùng nhé, 1000$. 5 ngày là 5000$. Làm chỗ của em thì đến cả năm mới dư được bao nhiêu tiền đấy nhé
Tôi hơi lưỡng lự.
5000$ không phải là ít. Chính xác là trong đời tôi chưa bao giờ có số tiền đó.
- Dao động rồi phải không? Nhưng 5 ngàn thì không thể chỉ nhìn không nhé
- Vậy anh còn muốn làm gì nữa?
- Em lớn rồi sao hỏi như trẻ con thế hả?
- Hỏi trước cho rõ ràng
Anh ta cười hô hố
- Thì làm tất cả những gì mà các cặp vợ chồng hay làm
- Ồ, thế thì tôi đi ngay. Vì có 1001 cặp vợ chồng mà tôi gặp làm như thế này, anh có muốn nghe không?
- Có, có chứ, em có kinh nghiệm nhiều đến thế cơ à?
- Vâng – tôi hểnh mũi – thế này. Bà vợ về đến nhà, sẽ quẳng cái cặp xuống và quát: bữa cơm đã chuẩn bị chưa/ hoặc ngược lại, ông chồng về đến nhà, quăng cái cặp xuống, xem tivi, uể oải xuống ăn cơm và sau đó thì tót ra phố với bồ nhí
Anh ta ngã lăn ra cười.
- Em hài hước thật đấy
- Thì anh mới chẳng bảo làm những gì mà các cặp vợ chồng hay làm đấy thôi
- Thôi, cho anh nói lại, làm những gì mà các cặp tình nhân hay làm
Tôi im lặng một lúc
- Cái này để tôi suy nghĩ lại. Quả tình, tôi cũng chẳng biết, các cặp tình nhân bây giờ sẽ làm gì nữa
Tiếng cười đã làm cho “nó” dịu xuống. Nó thôi không ngọ nguậy nữa. Tôi đứng dậy, bắt tay anh ta ra về. Tôi rất muốn bẻ cho gãy cái bàn tay đó luôn nhưng dĩ nhiên, tôi biết mình không có đủ sức mạnh.
Tôi bước ra. Anh ta chạm tay vào gáy tôi và thét lên một tiếng sợ hãi. “Nó” trừng trừng ngó anh ta với vẻ đầy thú vị. Tôi đoán vậy vì tôi cảm nhận được nó chớp chớp liên hồi.
- Quái vật, quái vật! Bắt lấy nó
Anh ta thét lên như vậy.
Tôi buộc phải quay người lại.
Mấy người phục vụ nhìn tôi. Tôi nhún vai, lấy vẻ mặt vô tội nhất trên đời.
- Có lẽ anh ta căng thẳng quá
Một anh phục vụ cười:
- Có lẽ vậy, dạo này thị trường chứng khoán tháo đáy, có nhiều người lúc vô đây thì tỉnh, lúc ra thì thế đó
- Nhưng đây là buổi chiều
- Không hiểu họ giao dịch cái gì, tôi chỉ đoán vậy thôi – cậu phục vụ nói vậy và cười ruồi.
Anh ta vẫn ngồi phịch trên ghế và nhìn tôi đầy sợ hãi.
Tôi thong thả bước ra chỗ lấy xe, đưa cái thẻ cho anh giữ xe, lấy chiếc xe, ngồi lên xe
- Bình thường mà, quái vật gì?
Anh giữ xe nói thì thầm như thế và cố gắng nhìn theo tôi một lần nữa
“Nó” thích thú ấm lên trên gáy tôi
- Này, lần sau đừng như vậy nữa, đã dặn rồi mà
- Nhưng tớ kiềm không nổi. Thằng cha đó thật là lạ
- Cậu mới sinh ra nên không biết thôi, trên đời này có chán vạn thằng cha như thế đó

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét