Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2009

QUÁI VẬT - QUÁI VẬT - QUÁI VẬT

http://www.vietkieu.biz/Tin_tuc/Van_hoa_Van_nghe/Sach/Quai_vat_Quai_vat_Quai_vat/6/22/1204

(VIETKIEU.BIZ) - Quái vật là quyển truyện dài thứ ba của Trần Thị Hồng Hạnh - người từng đoạt giải Nhất cuộc vận động sáng tác Văn học tuổi hai mươi lần 3 năm 2005 do Báo Tuổi Trẻ, NXB Trẻ, Hội Nhà văn TP.HCM phối hợp tổ chức.


Quái vật sẽ chính thức có mặt trên các nhà sách toàn quốc từ trung tuần tháng 4/2009
Sách do Bách Việt Books, Nhà xuất bản Văn học phối hợp xuất bản.

"Hay hay dở còn tùy mỗi người đọc nhận xét nhưng tôi dám chắc là nó lạ" - tác giả khẳng định như vậy với www.vietkieu.biz. Khi còn là bản thảo, Quái vật đã được tác giả Hồng Hạnh chuyển cho các bạn văn của mình đọc. Nhà thơ, nhà báo Nguyễn Phong Việt là một trong số những người bạn được chị gửi gắm bản thảo. Dưới đây là lời tựa của Phong Việt cho quyển sách Quái vật:

NHỮNG NGƯỜI TRẺ LUÔN SỐNG RẤT KỲ LẠ

Khi mà cuộc sống hiện đại đã từ chối vẽ nên những đường biên giữa những con người với nhau trong cùng một thế giới, trong cùng một thành phố... thì đó là lúc những người trẻ biết sống một cuộc đời không có giới hạn của mình...
Ít nhất điều ấy đúng với nhân vật cô gái trong Quái vật.




Nỗi cô đơn gần như là người bạn đồng hành không thể thiếu với bất kì ước mơ nào. Và cô gái của câu chuyện này, gần như mỗi giây phút mà cô sống đều có một ước mơ khác nhau. Chúng lấp đầy trong trí nhớ của cô bằng sự tưởng tượng...Có lẽ không ít người đọc sẽ rùng mình khi nghe nhân vật của mình tự sự, rằng mỗi đêm trước khi đi ngủ, cô đều chọn ra một bộ trang phục đẹp nhất để mặc cho mình... để lỡ sau cái chợp mắt đi vào giấc ngủ, biết đâu cô sẽ không bao giờ thức dậy nữa, khi đó mọi người chắc chắc phải cùng đồng ý với nhau: “Cô ấy đẹp quá ngay cả trước lúc...”. Một chi tiết nhắc cho chúng ta nhớ về những người trẻ luôn biết tận hưởng từng khoảnh khắc trong hiện tại...

Ai cũng biết tình yêu là thứ không thể thiếu trong thực đơn hằng ngày của chúng ta. Nhưng cái cách “Quái vật” nhìn tình yêu thì lại rất lạ lùng, cô ấy đọc được ý nghĩ của người khác từ con mắt thứ ba mọc ra từ đằng sau gáy của mình. Nhưng biết được người khác nghĩ gì về mình, đó lại là một sự khổ sở khiến cho cô gái luôn đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi chưa bao giờ được thốt ra từ phía người đối diện. Yêu mãnh liệt và bất chấp phải trả giá như thế nào, nhưng vẫn cần sự tỉnh táo để biết tình yêu mình đang theo đuổi có phải là tình yêu đích thực hay không? Đó là một câu hỏi không dễ trả lời đối với những người trẻ hôm nay... Và cô gái trong câu chuyện cũng thế.

Danh vọng và tiền bạc là điều mà người trẻ nào cũng cần. Nhưng có cần thiết đến mức phải đánh đổi tất cả? “Quái vật” ở một chừng mực nào đó đã biết làm dịu lại những tham vọng từ mẫu số chung của những người trẻ. Nhân vật tự giải thoát mình khỏi những stress ngày thường bằng rất nhiều giấc mơ đến với những thế giới, những con người mà mình mong muốn gặp gỡ và yêu thương...

Một câu chuyện không có mở đầu nên cũng không có kết thúc. Những gì xảy ra với nhân vật chỉ đơn giản là một phần đời đã và đang xảy ra, chỉ là những khoảnh khắc trong đời thực hoặc trong tưởng tượng vẫn xảy ra trong một cuộc đời rất dài. Một cô gái trẻ với tất cả những mối quan hệ đang giữ cho mình đứng vững trong một thành phố nhiều triệu người...
Tôi tin là câu chuyện này được viết cho những người trẻ sống với ý nghĩ không có giới hạn nào trong cuộc đời mình. Những người luôn sống rất kì lạ...
Bởi vậy, mỗi lần đọc, là một lần được sống khác với những gì chúng ta đang trải qua!

NHÀ BÁO, NHÀ THƠ NGUYỄN PHONG VIỆT





Dưới đây là những trích đoạn của truyện:

Có đêm, tôi còn đi ngủ với chiếc váy đẹp nhất của tôi. Đêm khác, tôi đi ngủ với một quần jean và áo pull. Cũng là bộ đồ đẹp nhất của tôi.
Tôi chưa bao giờ tiết lộ với ai điều bí mật này. Bởi vì một lẽ đơn giản, tôi sợ họ cười. Tôi rất sợ người ta nói mình là quái vật. Tôi vốn dĩ đã chứa đựng quá nhiều thứ để người ta nghĩ và tin mình là quái vật thì không nên tăng cường thêm nữa.
Chuyện tôi thích mặc đồ đẹp khi ngủ thực ra cũng đơn giản thôi.
Sẽ thật là kỳ lạ nếu bạn biết rằng, trước đó, tôi thích không mặc gì khi đi ngủ. Không mặc gì có nghĩa là nude ấy. Tôi không thích nói tuột ra mọi thứ, vì nó kém nhã nhặn.
Tôi đã từng thích thú lắm với chuyện không mặc gì. Không phải là để làm Ms Ready. Mà chỉ là cảm giác không vướng bận bất cứ một thứ gì trên người dễ giúp tôi thiền. Cơ thể không vướng bận, đầu óc không vướng bận.
Tôi từng nghĩ đến một gian phòng thiền, mà ở đó, người ta không mặc gì, ngồi trong ánh nến lung linh, nam thiền với nam, nữ thiền với nữ, không chấp nhận gay và les. Như vậy là an toàn, không có tình dục. Chỉ có người với người, cơ thể với cơ thể, ý niệm với ý niệm. Không có vướng bận hình thức. Cũng không có vướng bận nội dung.
Thế nhưng, mọi ý nghĩ đó và thói quen đó đã lập tức tiêu tan khi tôi đọc một bản tin: sau một cuộc động đất, có hàng chục người chết. Ở V., người ta không quan tâm đến động đất và chưa ai từng cảnh báo về việc động đất. Nhưng động đất là điều có thật. Và nếu động đất xảy ra ở S., nơi tôi đang sống, một đô thị hơn 10 triệu dân của đất nước V., thì tôi rất không muốn sẽ được phát hiện trong một trạng thái trần truồng.
Chính vì thế mà tôi đã quyết định sẽ mặc toàn đồ đẹp để đi ngủ. Nếu có động đất xảy ra, tôi sẽ được phát hiện dướp lớp đất đá bê tông đổ nát là một cái xác mặc đồ đàng hoàng.
Một cái xác có và biết mặc đồ đẹp.
Điều ấy thú vị hơn nhiều so với một cái xác nude và sẽ bị người hiếu kỳ bình phẩm về eo, mông, ngực.

Bây giờ thì tôi nằm và sắp ngủ với chiếc áo dài. Áo dài màu trắng. Gớm, cố làm ra vẻ trinh bạch. 30 tuổi, nhiều lần ao ước lên giường với những minh tinh màn bạc, cầu thủ đoạt giải quả bóng vàng, doanh nhân thông minh và siêu giàu cỡ Bill Gate, vậy mà cứ thích làm ra vẻ trinh bạch!
Tôi gối tay lên chiếc gối màu hồng nhạt (màu này cho nữ tính, sách dạy vậy). Tôi khép hờ mi mắt lại (cho giống tiểu thuyết diễm tình). Và, tôi chìm dần vào cơn mộng.
Trong cơn mộng, tôi thấy mình tách ra làm hai nửa. Hai nửa giống như nhau. Thôi chết, chắc tại ban ngày, tôi đọc quyển sách về sinh sản vô tính thì phải. Nhưng không, tôi – phiên bản trong mộng không giống như tôi – bản gốc. Tôi – phiên bản chỉ là một chiếc bóng, có tiếng nói, có tiếng cười nhưng không có mắt, mũi, miệng gì cả.
Tôi – phiên bản, trong mộng lướt đi trên đầu ngọn cỏ và trên những cánh hoa vàng, nhẹ như một cái bóng nắng.
Nhẹ.
Nhẹ đến không thể nhẹ hơn.

Lúc khác, tôi thấy mình nằm gọn trong vầng trăng non cong vút. Và tôi –Và lúc khác nữa, tôi thấy mình nằm yên bên một ai đó, nằm giữa thảo nguyên bao la, ngước mắt lên là thấy trời xanh và những đám mây trắng bay thanh thản, như ngàn năm rồi vẫn thanh thản vậy. Rồi đột nhiên, người nằm cạnh tôi đứng dậy, rùng mình, hóa thành một quái vật khổng lồ như Hulk. Quái vật khổng lồ quỳ xuống cạnh tôi: “Này người đẹp, hãy đi cùng ta”.
Cũng có khi tôi thấy tôi – nguyên bản và một cô gái khác, quấn lấy nhau, trên người không còn mảnh vải. Quấn lấy nhau nhưng không phải là làm tình. Chỉ là quấn lấy nhau. Và hơi ấm, từ hai cơ thể hòa quyện vào nhau. Cả hai đều thấy ấm áp. Tôi – nguyên bản, thấy vui và hạnh phúc, trong khi tôi – phiên bản thì lắc đầu muộn phiền.

“Nó” càng lúc càng không chịu nổi sự ngột ngạt. Tôi cảm nhận nó đang khép mi lại để tránh khói bụi bay vào. Hai con mắt phía trước của tôi đang díp lại. Trưa nay tôi không có ngủ, khói bụi nhiều như thế này làm hai con mắt phía trước của tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. Đúng lúc đó thì “nó” giở trò. Không hề báo trước bằng tín hiệu gì, “nó” buông lơi cái gáy ra. Và, treo lơ lửng sau gáy tôi, bên dưới nón bảo hiểm.

Một tiếng thét kinh hoàng vang lên. Hai tiếng thét kinh hoàng…N tiếng thét kinh hoàng từ phía sau lưng tôi, rồi tiếng thét vang lên ngang tôi rồi tiếng thét xuất hiện ở trước mặt tôi. Hai bên xe tự động rẽ ra. Chừa một đường ngang 1m cho chiếc xe tôi lướt qua. Cả xe bus cũng tự động tránh ra, xe ô tô cũng tách ra, xe ba gác cũng tách ra. Tôi lướt đi trong tiếng thét kinh hoàng, tiếng gào khóc và cả những người yếu tim té xỉu giữa đường. Tôi lướt đi như trong một cơn mơ. Ôi, thú thật là sảng khoái. Lần đầu tiên trong giờ cao điểm, tôi được bay trên phố như thế này. Hạnh phúc thật! Cái mũ bảo hiểm đã được ai đó sợ hãi lấy mất rồi mà tôi không biết. Gió lùa vào tóc mát rượi. Tôi bay ra khỏi biển người lúc nhúc những trầm luân khổ ải, sợ hãi và kinh hoàng…Tôi bay nhẹ nhàng trên chiếc xe màu đỏ cũ kỹ tầm thường của mình.
Tôi cảm nhận được sự sảng khoái của nó. Tôi hỏi nó, bằng ý nghĩ: ‘Hù dọa người khác làm cho cậu sung sướng phải không?”. “Nó” trả lời ngay lập tức: “Không có gì sung sướng hơn điều đó, cậu đã nhận sự sung sướng đó, đúng không? Không có tớ thì cậu còn ở trong đám kẹt xe đó. Tớ rất ghét khói bụi”.
“Dĩ nhiên là tớ cũng không thích”. Nó càu nhàu bằng một cái giọng nghe như là giọng trẻ con: “Một thành phố đầy khói bụi là một thành phố man rợ”. Khiếp, con mắt lạc loài mà cũng biết triết lý.

Đặt hàng tại www.vietkieu.biz được giảm giá 20% giá bìa và nhiều khuyến mãi hấp dẫn. Kính mời quý độc giả click vào banner bên phải để biết thêm chi tiết hoặc đặt hàng trực tiếp bằng cách viết vào bên dưới khung ý kiến

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét