Thứ Tư, 15 tháng 4, 2009

BỘ SƯU TẬP NGÔI SAO GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

Note luôn

THANH NIÊN TUẦN SAN GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

Không có e-version, note ở đây luôn

BÁO VĂN HÓA NGÀY 13/4/2009 GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

Không có bản e-version, để note ở đây

EVAN GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

http://evan.vnexpress.net/News/Tin-tuc/trong-nuoc/2009/04/3B9AE413/
Tiểu thuyết trên blog 'Quái vật' được in sách
Thoại Hà
Ngày 20/4, tại quán cà phê Himiko, quận 10, TP HCM diễn ra buổi giới thiệu sách 'Quái vật' và giao lưu với tác giả Trần Thị Hồng Hạnh. Đây là cuốn tiểu thuyết vốn xuất hiện trên blog trước khi được NXB để mắt và in thành sách trong tháng 4 này.
Sau khi biết tin nhà văn Hồng Hạnh đăng dần tiểu thuyết Quái vật lên blog, một công ty sách tư nhân đã xem qua bản thảo trên mạng này và đề nghị được in tác phẩm của chị khi tiểu thuyết hoàn tất. Cuối cùng, sau khi xuất hiện trên mạng, Quái vật đã có một "cuộc đời" mới trên trang giấy, để đến với nhiều độc giả.
Không chỉ vậy, từ ý tưởng của tác giả Trần Thị Hồng Hạnh, công ty Bách Việt (đơn vị liên kết với NXB Văn học phát hành cuốn sách) đã thiết kế 7 trailer với 7 nhạc nền khác nhau và đưa các trailer này lên mạng YouTube để quảng bá cuốn sách.
Tiểu thuyết 'Quái vật' từ blog đã bước sang đời sống của thế giới sách in.
Nhân vật chính tiểu thuyết Quái vật là một cô gái xưng tôi, người có ba con mắt và hai linh hồn. Với một con mắt thứ 3 ở sau gáy, cô bỗng nhiên trở thành "quái vật" giữa mọi người bình thường. Cũng chính nhờ con mắt thứ 3, cô được trải qua dao động mạnh mẽ giữa hai thế giới thực và ảo. Thế giới thực là bộ mặt trần trụi của đô thị lớn, náo nhiệt với công sở lạnh lùng, với đường sá ngổn ngang, những chung cư, căn hộ, tòa nhà, những quán bar… Ở đó, con người bon chen, chơi khăm nhau và cấu xé lẫn nhau, dù là ngay cả trong ý nghĩ. Thế giới ảo là thế giới của sự cô đơn tuyệt đối. Trong không gian ảo, nhân vật tôi đi tìm những mảnh vỡ của tâm hồn mình bị đánh mất. Một chút rờn rợn. Một chút bay bổng. Một chút trần trụi cùng một chút thơ mộng. Thật trẻ thơ nhưng cũng thật già dặn. Các yếu tố này khiến trang viết trong Quái vật vừa giàu cảm xúc vừa chứa đựng nhiều ẩn dụ đáng suy ngẫm về cuộc va chạm giữa người với người trong cuộc sống.
Độc giả có thể xem trailer giới thiệu tiểu thuyết này tại đây: http://www.youtube.com/watch?v=FZx1g-IKL40.

TIỀN PHONG ONLINE GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

Quái vật" - câu chuyện về một thế giới khác
TPO - Đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên ở Việt Nam có trailer được đưa lên Youtube để quảng bá. Người ta tò mò muốn biết "Quái vật" có gì hấp dẫn.
Sách là câu chuyện về một cô gái xưng tôi với những người xung quanh. Mọi người đều không rõ họ, tên, địa chỉ, lý lịch. Họ sống, suy nghĩ, ghen tỵ, giành giật và làm tổn thương nhau trong từng hành động, suy nghĩ.
Một ngày kia, tôi bỗng nhận ra mình có con mắt thứ ba, mọi điều sung sướng và rắc rối kéo đến với cô một cách choáng ngợp. Khi cô chưa biết làm gì với con mắt thứ ba này thì một sự cố khác xảy đến và cô nhận ra mình có hai linh hồn tồn tại trong một thể xác. Hai linh hồn không mâu thuẫn nhau mà chỉ thay phiên đến trú ngụ trong cô, cho cô sống hai cuộc đời khác nhau.
Như một bứt phá ngoại mục, “Bài học đầu tiên” là cuốn truyện Trần Thị Hồng Hạnh viết và đoạt giải nhất “Cuộc vận động sáng tác văn học tuổi 20 lần III” (2004-2005). Sau “Chuyện của nhóc Bill” là cuốn tiểu thuyết “Quái vật”. Ngôn ngữ và thủ pháp viết của Trần Thị Hồng Hạnh xù xì, thô mộc, mạnh mẽ như những gì tuổi trẻ đang cần. Và nó cũng tự nhiên nhất như bản thân của nó vậy!
Bất chấp những dị biệt như thế, cô vẫn có người yêu, cô yêu và mù quáng như bao nhiêu cô gái khác. Chỉ có điều, cô không sex được vì mỗi khi cô sắp đến sex với một người đàn ông thì con mắt thứ ba –có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác – đã báo cho cô biết người đàn ông đang nghĩ gì.
Và, cô chạy trốn sex – bởi sex với những người đàn ông cô gặp như là sự thỏa mãn của giống đực và cũng là sự thỏa mãn của cái tôi đàn ông chứ không hề là niềm hạnh phúc và hoan lạc của hai kẻ yêu nhau. Và, “tôi” quyết tâm đi tìm lại chính mình trước kia.
"Quái vật" chia sẻ một thông điệp giản dị: nếu phải sống trong một thế giới bị tổn thương thì hãy tự mình làm lành vết thương của mình để rồi làm lành vết thương của người khác và đừng bao giờ làm bất kỳ ai bị tổn thương.
N.Đinh

Thứ Hai, 13 tháng 4, 2009

AN NINH THỦ ĐÔ GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

http://www.anninhthudo.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=46283&ChannelID=8

Quái vật" và một thế giới dễ bị tổn thương
(ANTĐ) - Sách là câu chuyện về một cô gái xưng tôi với những người xung quanh cô. Mọi người đều không rõ họ, tên, địa chỉ, lý lịch. Cô kể: "Một ngày kia, tôi bỗng nhận ra mình có con mắt thứ ba". Từ đó, mọi điều sung sướng và rắc rối kéo đến với cô một cách choáng ngợp. Khi cô chưa biết làm gì với con mắt thứ ba này thì một sự cố khác xảy đến và cô nhận ra mình có hai linh hồn tồn tại trong một thể xác.
Hai linh hồn không mâu thuẫn nhau mà chỉ thay phiên đến trú ngụ trong cô, cho cô sống hai cuộc đời khác nhau. Một cuộc đời với những hời hợt bên ngoài, với sự khoái trá khi phát hiện những thói hư tật xấu của người đời và thảng thốt cô đơn/ cô độc khi nhận ra rằng ngoài làm khổ người khác thì hình như bản thân cô và những người quanh cô không biết làm gì cho cuộc sống tốt hơn lên. Linh hồn thứ hai đưa cô đến những bến bờ xa lạ, những cõi siêu thực vô hình, cho cô được sống trong những cảm giác diệu kỳ, ấm áp. Và dĩ nhiên, với một con mắt thứ 3 ở sau gáy, cô bỗng nhiên trở thành "quái vật" giữa mọi người bình thường.
Bất chấp những dị biệt như thế, cô vẫn có người yêu, cô yêu và mù quáng như bao nhiêu cô gái khác. Chỉ có điều, cô không sex được vì mỗi khi cô sắp đến sex với một người đàn ông thì con mắt thứ ba –có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác – đã báo cho cô biết người đàn ông đang nghĩ gì. Và, “tôi” quyết tâm đi tìm lại chính mình trước kia, không có hai linh hồn, không có ba con mắt và không có những xét nét, khinh bạc cuộc đời và con người.
Cũng chính nhờ con mắt thứ 3, cô được trải qua dao động mạnh mẽ giữa hai thế giới thực và ảo. Thế giới thực là bộ mặt trần trụi của đô thị lớn, náo nhiệt với công sở lạnh lùng, với đường sá ngổn ngang, những chung cư, căn hộ, tòa nhà, những quán bar… Ở đó, con người bon chen và cấu xé lẫn nhau, dù là ngay cả trong ý nghĩ. Thế giới ảo là thế giới của sự cô đơn tuyệt đối.
Hành trình của “tôi” khi đi tìm lại sự bình thường cho mình là hành trình mà cô tự cân bằng cuộc sống tâm linh của mình. Quái vật chia sẻ một thông điệp giản dị: nếu phải sống trong một thế giới bị tổn thương thì hãy tự mình làm lành vết thương của mình để rồi làm lành vết thương của người khác và đừng bao giờ làm bất kỳ ai bị tổn thương.
Tác giả Hồng Hạnh
Như một bứt phá ngoại mục, “Bài học đầu tiên” là cuốn truyện Trần Thị Hồng Hạnh viết và đoạt giải nhất “Cuộc vận động sáng tác văn học tuổi 20 lần III” (2004-2005). Và sau đó là “Chuyện của nhóc Bill” và bây giờ là cuốn tiểu thuyết “Quái vật”.
Ngôn ngữ và thủ pháp viết của Trần Thị Hồng Hạnh không chú trọng về vẻ mượt mà. Nó xù xì, thô mộc, mạnh mẽ như những gì tuổi trẻ đang cần. Và nó cũng tự nhiên nhất như bản thân của nó vậy.
Ý tưởng lạ lẫm này do một designer trẻ thực hiện – La Nguyễn Quốc Vinh. Vinh cho biết: “Khi đọc “Quái Vật”, tôi nhận ra thế giới mà nhân vật chính đang sống là một thế giới mà hạnh phúc thì mong manh dễ vỡ, còn nỗi đau và sự thương tổn thì nhiều vô chừng. Tôi có được những ý tưởng cơ bản để thực hiện đoạn trailer này, vì là trailer giới thiệu sách, nên hình thức thực hiện cũng khác hơn một chút xíu so với phim ảnh, phần lớn sử dụng những hình vẽ minh họa. Khó khăn lớn nhất khi thực hiện là làm sao cho con mắt sinh động, có thể nhìn tới nhìn lui. Con mắt này hành tôi nhiều nhất! Tôi muốn nó là con mắt sống chứ không đơn giản chỉ là hình ảnh của một con mắt.”
Gia Bách

THỂ THAO VĂN HÓA GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

http://thethaovanhoa.vn/174N2009041309431369T14/Hoa-si-Kimb-12-gio-lam-xong-4-bia-sach.htm
TT&VH) - Chính xác là họa sĩ Kimb đã đọc xong bản thảo tiểu thuyết Quái vật của nhà văn Hồng Hạnh và vẽ cùng lúc 4 phương án bìa (để chọn 1 bìa) tiểu thuyết này trong vòng 12 giờ.

Chính nhờ sự nhiệt tình của Kimb mà tiểu thuyết Quái vật mới đến được nhà in nhanh và sẽ chính thức phát hành vào ngày 20/4 tới đây. Điều đáng nói là, họa sĩ Kimb vốn trình bày báo, dạy học ở FPR AFena và thiết kế sân khấu nổi tiếng ở Sài Gòn với những vở: Bàn tay của trời, Trong hào quang bóng tối... Với Kimb, thiết kế bìa sách chỉ là việc “tay trái”, nhưng chị rất yêu thích công việc này, nhất là các tác phẩm sau khi đọc tìm được sự đồng cảm sẽ vẽ bìa rất nhanh.
T. Kiều

BÁO THỂ THAO TPHCM GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

Sách là câu chuyện về một cô gái xưng tôi với những người xung quanh cô. Mọi người đều không rõ họ, tên, địa chỉ, lý lịch. Họ sống, suy nghĩ, ghen tỵ, giành giật và làm tổn thương nhau trong từng mỗi hành động, suy nghĩ.
Một ngày kia, tôi bỗng nhận ra mình có con mắt thứ ba, mọi điều sung sướng và rắc rối kéo đến với cô một cách choáng ngợp. Khi cô chưa biết làm gì với con mắt thứ ba này thì một sự cố khác xảy đến và cô nhận ra mình có hai linh hồn tồn tại trong một thể xác. Hai linh hồn không mâu thuẫn nhau mà chỉ thay phiên đến trú ngụ trong cô, cho cô sống hai cuộc đời khác nhau. Một cuộc đời với những hời hợt bên ngoài, với sự khoái trá khi phát hiện những thói hư tật xấu của người đời và thảng thốt cô đơn/ cô độc khi nhận ra rằng ngoài làm khổ người khác thì hình như bản thân cô và những người quanh cô không biết làm gì cho cuộc sống tốt hơn lên. Linh hồn thứ hai đưa cô đến những bến bờ xa lạ, những cõi siêu thực vô hình, cho cô được sống trong những cảm giác diệu kỳ, ấm áp. Bất chấp những dị biệt như thế, cô vẫn có người yêu, cô yêu và mù quáng như bao nhiêu cô gái khác. Chỉ có điều, cô không sex được vì mỗi khi cô sắp đến sex với một người đàn ông thì con mắt thứ ba –có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác – đã báo cho cô biết người đàn ông đang nghĩ gì. Và, cô chạy trốn sex – bởi sex với những người đàn ông cô gặp như là sự thỏa mãn của giống đực và cũng là sự thỏa mãn của cái tôi đàn ông chứ không hề là niềm hạnh phúc và hoan lạc của hai kẻ yêu nhau. Và, “tôi” quyết tâm đi tìm lại chính mình trước kia, không có hai linh hồn, không có ba con mắt và không có những xét nét, khinh bạc cuộc đời và con người. Hành trình của “tôi” khi đi tìm lại sự bình thường cho mình là hành trình mà cô tự cân bằng cuộc sống tâm hồn của mình. Quái vật chia sẻ một thông điệp giản dị: nếu phải sống trong một thế giới bị tổn thương thì hãy tự mình làm lành vết thương của mình để rồi làm lành vết thương của người khác và đừng bao giờ làm bất kỳ ai bị tổn thương. Tác giả Trần Thị Hồng Hạnh sinh năm 1978, tốt nghiệp ngành Sư phạm Ngữ văn tại Đại học Cần Thơ, làm giáo viên, sau đó làm báo. Hiện đang làm việc tại báo "Phụ nữ TP HCM". Đoạt giải nhất cuộc thi Văn học tuổi Hai mươi lần III (năm 2005) do báo "Tuổi Trẻ", NXB Trẻ phối hợp tổ chức với truyện vừa "Bài học đầu tiên". Sách đã in: "Bài học đầu tiên", "Chuyện của nhóc Bill".

(Cập nhật 04-04-2009)
NGUYỄN HÀ

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2009

THƯ MỜI CÀ PHÊ RA MẮT SÁCH


TIỀN PHONG ĐÂY

http://www.tienphong.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=157746&ChannelID=7
Nhà văn "3 trong 1" Trần Thị Hồng Hạnh:
Tôi không mang cái giải đặt vào trang viết
TP - Trần Thị Hồng Hạnh im lặng khá lâu sau khi đoạt giải Nhất một cuộc thi văn chương ở TPHCM khiến nhiều người không khỏi lo lắng về sức sống của giải thưởng.
Nhà văn Trần Thị Hồng HạnhNhưng mới đây, chị đã khiến bạn đọc bất ngờ khi lần lượt cho ra đời hai tập sách. Bên cạnh đó là vài kịch bản phim truyền hình đang chờ bấm máy. Hiện chị đang làm báo. Văn - báo - kịch truyền hình, nhiều người gọi đùa chị là nhà văn "3 trong 1".

Sau Bài học đầu tiên được giải, chị lần lượt cho ra hai tập sách. Xin hỏi, giải thưởng có tạo thêm động lực cho chị?
Giải thưởng là một giấy thông hành cho tôi rộng đường hơn vào chốn "trường văn trận bút" và cũng có gây đôi chút rắc rối khó chịu vì những lời đàm tiếu này nọ.
Giải thưởng đúng là một trong những động lực để tôi tiếp tục viết lách nhưng không phải là yếu tố quyết định. Tôi nghĩ chẳng ai mang cái giải thưởng đặt vào trang viết của mình cả.
Nếu Bài học đầu tiên không đoạt giải Nhất, thậm chí không đoạt giải gì, thì thời điểm đó, chị sẽ thế nào?
Hồng Hạnh lúc đó sẽ tiếc nhất là không có được năm chục triệu đồng, chỉ vậy thôi, rồi tiếp tục sống đời của một người làm báo. Nếu nói là tôi chưa từng mong mình được giải Nhất thì là nói dối. Nhưng, tôi cũng đủ tỉnh táo để không hy vọng quá đáng, vì Bài học đầu tiên phê phán mặt trái của ngành giáo dục, chưa chắc người ta chịu trao giải thưởng cho tôi! Lúc đó tôi nghĩ vậy.
Chị nhìn nhận các cuộc thi văn học hiện nay như thế nào? Nó có ý nghĩa gì đối với những cây viết trẻ? Chị có định tham gia thi nữa hay không?
Các cuộc thi là một loại "thuốc kích thích" lành mạnh cho sự phát triển của văn học. Đi thi, nhà văn có giải: vừa có tiền, vừa có tiếng. Ban tổ chức được bản thảo, in sách bán được vì công chúng quan tâm đến. Nhà truyền thông có đề tài để viết báo. Độc giả có thêm một kênh lựa chọn.
Tôi chưa dự định thi thố lần nữa. Tại vì… tôi vừa mới viết xong Quái vật, người cứ như trống rỗng, viết không nổi nữa. Viết văn không giống viết báo, viết báo cứ bấm nút là viết khi có đề tài, khi bị sếp giục… Còn viết văn, không ai giục mình được, cũng không viết theo đơn đặt hàng được.
Liệu có phải văn chương không đủ sức "níu chân" nên buộc chị phải chuyển sang lĩnh vực khác?
- Năm 2005 là một bước ngoặt với Hồng Hạnh, đang là một cô giáo, tháng 7 chị được một tờ báo ở TPHCM nhận vào làm. Tháng 9, giải thưởng Văn học tuổi 20 lần III (do Hội nhà văn TPHCM cùng một NXB và một tờ báo tổ chức) được công bố. Hồng Hạnh đoạt giải Nhất với tập "Bài học đầu tiên".
- Vừa in "Chuyện của nhóc Bill", mới đây nhất là "Quái vật" (NXB Văn học và Công ty sách Bách Việt ấn hành).
- Kịch bản "Mùa hè sôi động" đã được dựng thành phim, dự định phát sóng tháng 7 năm nay
.
Hồng Hạnh đang có 2 hợp đồng viết kịch bản khác.
Văn chương là cõi riêng, là nơi để tôi tự thương mình, để tôi sống với những mơ màng, khát vọng, trông đợi của mình. Làm sao mà bỏ! Viết kịch bản là một niềm đam mê khác của tôi.
Điện ảnh rất thú vị và có sức mạnh chia sẻ đặc biệt. Truyền hình là một kênh thông tin hữu hiệu. Tôi muốn chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc của tôi về cuộc sống và con người thông qua những hình tượng nhân vật trong phim và mong tìm thấy sự đồng cảm của khán giả với mình.
Tôi nghĩ, một tác phẩm không có tính nhân văn, không hướng đến con người, không vì con người mà viết (trong đó có con người là chính bản thân tác giả nữa) thì không nên công bố, không nên in ấn làm gì cho tốn giấy, mỗi cuốn sách ra đời là một cây rừng bị đốn đi, nên đừng in những quyển sách không có tính nhân văn, không biết yêu thương con người!
Chị từng phát biểu: "Tôi cần bạn đọc. Việc đưa tác phẩm lên blog khiến cho tôi thấy hứng thú", rồi chị lại in sách. Chị thấy có điểm gì khác nhau giữa văn học mạng và văn học truyền thống?
Nếu đã là một tác phẩm văn học thực sự thì dù chuyển tải nó đến người đọc bằng bất cứ phương thức nào vẫn là văn học. Còn không phải văn học thì mãi mãi là không phải.
Có tác phẩm hay và có sáng tác dở, có cái sẽ tồn tại được với sự thử thách của thời gian, có cái được tung hô nhất thời nhưng không ai muốn đọc lại. Hãy để thời gian làm công việc sàng lọc của nó.
Tôi ủng hộ sự đa dạng. Tại sao cứ bắt nhà văn này phải viết giống nhà văn kia và tại sao phải chỉ có một cách thức phát hành là in trên giấy?
Nhiều người gọi đùa chị là nhà văn "3 trong 1", chị còn là người vợ, người mẹ nữa. Chị thu xếp mọi việc như thế nào?
Gom ba nhà thành một nhà, gọi chung là "nhà công việc". Còn người vợ - người mẹ chung một "rọ", gọi là "gia đình". Tôi cố gắng phân chia thời gian cho hợp lý. Ví dụ như, khi con ngủ thì hãy làm nhà công việc chẳng hạn. Thu ngắn lại những buổi cà phê, gặp gỡ bạn bè, tán chuyện linh tinh. Chỉ dành thời gian cho chồng, con và cho công việc thôi.
Cái kiểu như thế cũng ít nhiều ảnh hưởng, làm mình ít bạn. Nhưng thôi, được này phải mất kia. Đành hỏi han bạn bè qua email thôi. Nghĩ cũng tệ nhỉ?
Chân thành cảm ơn chị.

Hồ Huy Sơn thực hiện

Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2009

TIỀN PHONG CHỦ NHẬT GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

Tiền Phong Chủ Nhật tuần này có giới thiệu Quái vật.
Nhưng chưa đưa lên báo điện tử nên chưa đưa lên đây được.

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2009

THƯ MỜI RA MẮT QUÁI VẬT

(Bản số 1)
Trân trọng kính mời quý vị: thân hữu, bạn bè, độc giả tham dự buổi ra mắt tiểu thuyết Quái vật.
Lúc: 14 giờ đến 16 giờ, ngày 20/4/2009
Tại: Quán Himiko, số 324Bis, Điện Biên Phủ, P.11, Q. 10, TP HCM.

Bách Việt Books và tác giả kính mời

VTC NEWS GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

http://vtc.vn/vanhoa/dsvn/quang-ba-tieu-thuyet-quai-vat-bang-7-trailer/211565/index.htm
Quảng bá tiểu thuyết “Quái vật” bằng 7 trailer
09/04/2009 9h16 (GMT+7)
(VTC News) - Lần đầu tiên, một quyển tiểu thuyết của Việt Nam có riêng 7 trailer giới thiệu với 7 nhạc nền khác nhau. Các trailer đó sẽ lần lượt được đưa lên YouTube.

Quái vật – tiểu thuyết dài 216 trang của nhà văn trẻ Trần Thị Hồng Hạnh sẽ được phát hành vào ngày 20/4 trên toàn quốc.


Bìa tiểu thuyết "Quái vật"
Nhân vật chính trong Quái vật là một cô gái có ba con mắt và hai linh hồn. Với một con mắt thứ 3 ở sau gáy, cô bỗng nhiên trở thành "quái vật" giữa mọi người bình thường.

Cũng chính nhờ con mắt thứ 3, cô được trải qua dao động mạnh mẽ giữa hai thế giới thực và ảo. Thế giới thực là bộ mặt trần trụi của đô thị lớn, náo nhiệt với công sở lạnh lùng, với đường sá ngổn ngang, những chung cư, căn hộ, tòa nhà, những quán bar… Ở đó, con người bon chen và cấu xé lẫn nhau, dù là ngay cả trong ý nghĩ. Thế giới ảo là thế giới của sự cô đơn tuyệt đối.

Trong không gian ảo, nhân vật tôi đi tìm những mảnh vỡ của tâm hồn mình bị đánh mất. Một chút rờn rợn. Một chút bay bổng. Một chút trần trụi cùng một chút thơ mộng. Thật trẻ thơ nhưng cũng thật già dặn…

Sau Chuyện của nhóc Bill, Trần Thị Hồng Hạnh tiếp tục “lạ” với tiểu thuyết Quái vật. Từ cậu bé mới chào đời biết “nói” với xung quanh, kể cả loài vật, lần này là một cô gái hiện đại với những “chứng bệnh” của thời đại.

Càng viết, Trần Thị Hồng Hạnh càng làm độc giả từng yêu mến Bài học đầu tiên (giải nhất Văn học tuổi hai mươi lần 3) bất ngờ. Dường như với chị, những điều bình thường trong cuộc sống đều được chị nhìn ở những góc độ tỉnh táo, pha một chút giễu cợt. Con người trong văn chương của Trần Thị Hồng Hạnh từ đời bước vào, nên khi đọc chị, thấy thấp thoáng hình ảnh mình trong đó.

Từ ý tưởng của tác giả Trần Thị Hồng Hạnh, công ty Bách Việt (đơn vị liên kết với NXB Văn học phát hành sách) đã cho người thiết kế ra 7 trailer với 7 nhạc nền khác nhau và lần lượt đưa các trailer này lên mạng YouTube để quảng bá sách.

Phim ảnh trước khi ra mắt công chúng được nhà sản xuất, đạo diễn quảng bá đình đám trên các phương tiện truyền thông đại chúng, riêng sách của các nhà văn cứ ra đời trong lặng lẽ. Trong bối cảnh đó, cách làm nói trên của Bách Việt cũng được xem là khá mới mẻ.

Thanh Phúc

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

LIFE STYLE giới thiệu Quái vật


Life Style, số tháng 4/2009, có tổng cộng 6 trang giới thiệu Quái vật và phỏng vấn tác giả:

- 2 trang tiếng Anh

- 2 trang phỏng vấn

- 2 trang trích đăng Quái vật


Vì báo này không có bản e-version, nên ban quản trị dự án http://www.vietkieu.biz/ có nhã ý đăng lại giúp mình, mình đưa link đây, bạn nào quan tâm đến Quái vật thì xin mời đọc nhé:

http://www.vietkieu.biz/Tin_tuc/Van_hoa_Van_nghe/Sach/Toi_song_gian_di_luong_thien_va_thuc_te/6/22/1291

14 GIỜ, QUÁN HIMIKO

14 giờ, ngày 20/4/2009, quán Himiko (đường Điện Biên Phủ, quận 3)
Quái vật chào đón mọi người:
- Giảm giá 20% bìa
- Tặng thẻ VIP Bệnh viện Mắt Cao Thắng
- Khuyến mãi chữ ký tác giả (tự cho là nhìn thấy gớm, xấu hơn cua bò, ha ha)

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2009

THÔNG BÁO RA MẮT SÁCH QUÁI VẬT

Ngày 20/4/2009, Bách Việt Books và tác giả sẽ ra mắt Quái vật. Hiện tại chúng mình đang tìm một địa điểm thoáng mát, rộng rãi, dễ đậu xe, ít bị kẹt lô-cốt.

Khi tìm được sẽ chính thức thông báo với mọi người.

Nếu bạn bè nào biết địa điểm tốt, xin vui lòng liên lạc với H. ở Yahoo: hanh8778. Xin chân thành cảm ơn!

H.

THANH NIÊN GIẢI TRÍ VÀ THỂ THAO GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

Thanh Niên Giải trí Thể thao Số ra hôm nay, 07/4/2009, mọi người mua báo ủng hộ Hạnh nhé! Quý vị nào cầm theo tờ báo này đến dự họp mặt ra mắt sẽ được mua sách giảm 20% giá bìa!



Vì báo không có e-version nên mình copy lên đây:

GIOI THIEU
Đến với “một thế giới cô độc và dễ bị tổn thương”

Quái vật là câu chuyện về một cô gái xưng tôi với những người xung quanh cô. Mọi người đều không rõ họ, tên, địa chỉ, lý lịch. Họ sống, suy nghĩ, ghen tỵ, giành giật và làm tổn thương nhau trong từng mỗi hành động, suy nghĩ.

Một ngày kia, nhân vật tôi bỗng nhận ra mình có con mắt thứ ba, mọi điều sung sướng và rắc rối kéo đến với cô một cách choáng ngợp. Khi cô chưa biết làm gì với con mắt thứ ba này thì một sự cố khác xảy đến và cô nhận ra mình có hai linh hồn tồn tại trong một thể xác. Hai linh hồn không mâu thuẫn nhau mà chỉ thay phiên đến trú ngụ trong cô, cho cô sống hai cuộc đời khác nhau. Một cuộc đời với những hời hợt bên ngoài, với sự khoái trá khi phát hiện những thói hư tật xấu của người đời và thảng thốt cô đơn khi nhận ra rằng ngoài làm khổ người khác thì hình như bản thân cô và những người quanh cô không biết làm gì cho cuộc sống tốt hơn lên. Linh hồn thứ hai đưa cô đến những bến bờ xa lạ, những cõi siêu thực vô hình, cho cô được sống trong những cảm giác diệu kỳ, ấm áp...

Quái vật là cuốn sách thứ 3 của cây bút đoạt giải “Văn học tuổi 20” Trần Thị Hồng Hạnh. Sách do Bách Việt Books và NXB Văn học xuất bản, ra mắt vào 20/4.

CHIA SE

TÁC GIẢ TRẦN THỊ HỒNG HẠNH

Quái vật không buồn đâu nhé, nó khá hài hước đấy nhưng độc giả chỉ cười tủm tỉm thôi”

Cô gái trong Quái vật có mang chút gì của chị - Trần Thị Hồng Hạnh không?

Cô gái trong Quái vật có một chút bóng dáng của tôi - tất nhiên rồi- nhưng chỉ là "bóng dáng" của tâm tư tôi thôi: một chút cô độc, một chút nghi ngại và nhiều trăn trở về niềm tin, về tình người trong lòng một đô thị thừa hiện đại mà thiếu sự quan tâm, thừa nghi ngại mà thiếu vắng ân cần, thừa ganh tỵ mà trống rỗng nhân ái...


Do đâu chị có ý tưởng về "con mắt thứ 3"?

Có những ý tưởng đến bất chợt mà mình cũng không nhớ được. Nhưng có lẽ, con mắt thứ ba này xuất phát từ việc tôi cứ ám ảnh rằng mình phải viết cái gì đó về giác quan thứ sáu, về cảm giác. Mà muốn viết thì phải cụ thể hóa nó thành cái gì đó thì mới viết được và tôi nghĩ đến một con mắt thứ ba.

Với Quái vật, chị nhắm đến đối tượng độc giả nào?

Tôi muốn hướng đến công chúng trẻ (17+), đang sống trong lòng một đô thị đông đúc và thường trực những ám ảnh: kẹt xe, cạnh tranh công sở, có những khoảnh khắc cô đơn, luôn cảm thấy dễ bị tổn thương và mong được chia sẻ. Nếu đôi lần trong đời, bạn từng cảm thấy buồn, cô độc và dễ bị tổn thương thì nên đọc Quái vật.


5. Gần đây nhất, chị đọc quyển gì? Ai là người có ảnh hưởng lớn đến các sáng tác của chị?

Vào lúc 19 giờ ngày 5/4/2009, tôi vừa đọc xong quyển tuyển tập truyện ngắn Hồi xuân của nhà văn Lý Lan. Đó là một tập truyện ngắn rất lạ và hay.

Xác định một ai đó ảnh hưởng lớn đến sáng tác thì hơi khó vì tôi đọc khá nhiều. Nhưng tác giả nước ngoài mà tôi rất thích là Paul Auster. Tôi thích lối sử dụng ngôn ngữ của ông (trong nguyên bản tiếng Anh): rất giản dị, dễ hiểu, văn phong trong sáng, câu chuyện giàu tính triết lý, khơi gợi nhiều ý niệm lạ lùng.

TRÍCH ĐOẠN QUÁI VẬT (TT) - "NÓ"

Làm quen với việc mình có 3 con mắt thật chẳng dễ dàng gì. Nhất là khi con mắt thứ ba lại nằm sau gáy, cực kỳ thông minh, biết suy nghĩ và lúc nào cũng có vẻ muốn nổi loạn – chống lại những gì tôi muốn “nó” phải làm.
Nhưng dẫu thế nào thì cũng phải dần chấp nhận “nó”.
Mấy ngày đầu, người tôi cứ đau như bị ai đó dần khắp người. Còn “nó” thì cứ trố ra. Cái gáy không chấp nhận nó, cứ cố gắng đẩy nó ra ngoài. “Nó” thì cố xác bám lấy, có lúc, nó treo lơ lửng, chỉ gắn với gáy bằng một sợi máu nhỏ như sợi tóc. Những lúc như thế, tôi tức giận không chịu đựng nổi. Tại sao cái thân thể của mình lại không thể nghe mình. Còn “nó” nữa, kẻ ngoại nhân sao không ráng chịu đựng những gì của người đã cho mình lưu trú trên đó. “Nó” là cái thứ mà tôi không hề muốn có. Chẳng ai muốn là quái vật trong mắt người khác. Tôi không có nhu cầu làm nổi, cũng không có nhu cầu làm top of the world thì có nó để làm gì.
“Nó” cứ lơ lửng treo trên sợi máu như thế, mi nó chớp chớp đầy phấn khích còn cái gáy thì nhất định không chịu cho nó áp vào.
Tôi đưa tay lên, vuốt ve cái gáy của mình.
- Nào, ngoan đi, cho nó ở nhờ. Chứ nó lơ lửng như thế này ai thấy thì làm sao?
Tôi vuốt ve nhè nhẹ, cái gáy có vẻ dịu đi, không căng cứng như lúc đầu nữa. Sợi máu treo “nó” ngắn dần lại, to dần lên và cuối cùng, nó cũng yên vị trở lại trong cái gáy. Nó chớp chớp mi tỏ vẻ hiền dịu chứ không tinh ranh và hưng phấn kỳ lạ như ban nãy. Bản chất của kẻ ngoại nhân này có lẽ là rất hiếu chiến. Tôi nghĩ vậy.
Từ khi phát hiện cái “trò” treo lơ lửng trên gáy bằng sợi máu nhỏ bằng sợi tóc, “nó” đâm ra khó bảo hơn. Ngay cả khi cái gáy đã đồng ý cho nó ở trọ, nó vẫn nghịch bằng cách treo mình lơ lửng như vậy.

Như hôm nay chẳng hạn.
Tôi hẹn một người khách đặc biệt ở quán cà phê vỉa hè sang trọng nhất của thành phố S lúc 5 giờ chiều. Khốn nạn, hẹn giờ nào không hẹn mà lại hẹn vào đúng giờ kẹt xe. Khổ nổi, tôi không thể chủ động giờ giấc mà phụ thuộc vào khách.
4 giờ chiều, tôi lấy xe ra khỏi cơ quan. Anh bảo vệ tốt bụng kéo chiếc xe của tôi từ trong góc ra cho tôi và cười hiền lành. Thế mà “nó” lại suýt chui ra để chọc quê anh, may mà tôi kịp phát hiện điều đó nên ém nó lại bằng cách chặn tay ra sau gáy
- Em làm sao vậy? Đau cổ à?
- Dạ, em bị đau gáy
Tôi cảm nhận thấy cái chớp chớp hưng phấn của nó bên trong bàn tay của tôi.
Một hành vi tốt để đổi lấy sự sợ hãi do “nó” gây ra ư? Tôi không thể chấp nhận được điều đó.
Tôi nói chuyện với “nó” bằng ý nghĩ: “Cậu muốn nhát anh ấy phải không?”. Thật bất ngờ, nó trả lời tôi cũng bằng ý nghĩ: “Ừ, ai biểu hắn làm việc tốt làm chi? Tớ không thích những kẻ làm việc tốt. Giả tạo lắm”. “Nó” thật là quá đáng. Có lẽ, nó đã bị bệnh mất niềm tin mãn tính rồi.
Từ từ tôi sẽ cải tạo nó vậy.
Tôi hì hục chen lấn giữa một rừng xe. Chiếc xe của tôi là một chiếc xe máy, sang số, giá trung bình, màu đỏ, khá nhỏ nhắn giữa một rừng xe. Quan trọng hơn nữa là tôi không có đủ khả năng chen lấn và đi hỗn. Nên tôi cứ tụt lại phía sau mãi.
Tôi cảm nhận được sự bứt rứt của nó. Nhưng tôi không muốn nói chuyện bằng đầu với nó vì tôi đang phải chú ý vào việc chạy xe. Nếu tôi trò chuyện với nó, tôi hoàn toàn có khả năng bị một kẻ nào đó tông vào. Và sau đó là ngã ầm xuống.
Nó cứ bứt rứt, bứt rứt khi trông thấy một rừng xe máy. Người thì đội mũ bảo hiểm đủ các kiểu, di chuyển chậm chạp như những con gấu mới ngủ đông dậy còn khật khừ. Đầu tôi ngứa và thèm một chút gió mát. Nhưng tháo nón bảo hiểm ra thì ngay lập tức a lê hấp, có vé phạt ngay.
“Nó” càng lúc càng không chịu nổi sự ngột ngạt. Tôi cảm nhận nó đang khép mi lại để tránh khói bụi bay vào. Hai con mắt phía trước của tôi đang díp lại. Trưa nay tôi không có ngủ, khói bụi nhiều như thế này làm hai con mắt phía trước của tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. Đúng lúc đó thì “nó” giở trò. Không hề báo trước bằng tín hiệu gì, “nó” buông lơi cái gáy ra. Và, treo lơ lửng sau gáy tôi, bên dưới nón bảo hiểm.
Một tiếng thét kinh hoàng vang lên. Hai tiếng thét kinh hoàng…N tiếng thét kinh hoàng từ phía sau lưng tôi, rồi tiếng thét vang lên ngang tôi rồi tiếng thét xuất hiện ở trước mặt tôi. Hai bên xe tự động rẽ ra. Chừa một đường ngang 1m cho chiếc xe tôi lướt qua. Cả xe bus cũng tự động tránh ra, xe ô tô cũng tách ra, xe ba gác cũng tách ra. Tôi lướt đi trong tiếng thét kinh hoàng, tiếng gào khóc và cả những người yếu tim té xỉu giữa đường. Tôi lướt đi như trong một cơn mơ. Ôi, thú thật là sảng khoái. Lần đầu tiên trong giờ cao điểm, tôi được bay trên phố như thế này. Hạnh phúc thật! Cái mũ bảo hiểm đã được ai đó sợ hãi lấy mất rồi mà tôi không biết. Gió lùa vào tóc mát rượi. Tôi bay ra khỏi biển người lúc nhúc những trầm luân khổ ải, sợ hãi và kinh hoàng…Tôi bay nhẹ nhàng trên chiếc xe màu đỏ cũ kỹ tầm thường của mình.
Tôi cảm nhận được sự sảng khoái của nó. Tôi hỏi nó, bằng ý nghĩ: ‘Hù dọa người khác làm cho cậu sung sướng phải không?”. “Nó” trả lời ngay lập tức: “Không có gì sung sướng hơn điều đó, cậu đã nhận sự sung sướng đó, đúng không? Không có tớ thì cậu còn ở trong đám kẹt xe đó. Tớ rất ghét khói bụi”.
“Dĩ nhiên là tớ cũng không thích”. Nó càu nhàu bằng một cái giọng nghe như là giọng trẻ con: “Một thành phố đầy khói bụi là một thành phố man rợ”. Khiếp, con mắt lạc loài mà cũng biết triết lý.
Điểm đến đã rất gần, tôi nhắc nó: “Cậu chui vào đi, tớ không muốn thiên hạ phải ngất xỉu khi thấy một kẻ có con mắt thứ ba lửng lơ trên gáy và trừng trừng ngó họ như vậy đâu”. Thật bất ngờ, “nó” ngoan ngoãn: “Được, nhưng lúc nào tớ thích thì tớ lại chui ra đấy”.
Tôi dừng xe, lấy thẻ giữ xe cẩn thận sau khi đã gắt gỏng với gã giữ xe vì gã không chịu đưa thẻ. Tôi hồi hộp bước vào.Người khách của tôi đã chờ sẵn. Nụ cười tươi bởi có xài kem đánh răng quảng cáo trên truyền hình. Anh chìa tay ra bắt tay tôi. Sau lưng tôi là một anh chàng khác, mái tóc dựng đứng vì xài gel vuốt tóc được quảng cáo trên truyền hình đang nhìn vào gáy tôi. Lạy chúa, đừng có chui ra nghe không. Và tôi bất ngờ khi không nhận được tín hiệu trả lời của nó.
Tim tôi đánh phịch phịch liên hồi. Mặt tôi đỏ bừng vì lo lắng. Người khách của tôi ân cần mời tôi uống nước:
- Em uống nước cam đi, nước cam làm đẹp da.
- Xạo
Nó lên tiếng trong đầu tôi như vậy. Và tôi không biết “nó” – quái vật ngoại nhân này sẽ làm gì tiếp theo nữa
Cuối cùng thì điều tôi lo sợ đã chưa xảy ra, cho đến tận cuối buổi nói chuyện. “Nó” chưa giở bất cứ trò gì ra. Có lẽ nó chán. Mà cũng có thể là do nó ngủ. Tôi cảm nhận được cảm giác lim dim của nó.
Hai con mắt bình thường của tôi mở ra, nhìn người khách một cách kín đáo sau cặp kính cận. Kính cận của tôi có đổi màu khi ra nắng, nhưng sau một thời gian, ngay cả khi vào mát, kính vẫn không trong trở lại. Tôi đã 1001 lần chửi thằng bán kính nhưng sau đó tôi hiểu rằng tôi có chửi thêm 1001 lần nữa thì cái kính của tôi vẫn vô phương cứu chữa. Trừ khi tôi đi mua một cái kính khác.
Mặc dù vậy, tôi dần quen với cái kính của mình. Nhờ sự mờ mờ ảo ảo đó, tôi có thể quan sát người khác rất rõ, thậm chí, trừng mắt mà họ không hề biết. Dại gì mà đổi kính khác chứ, vừa tốn tiền vừa không “gian tà” được.

- Chốt lại, anh có một số dự án muốn mời em tham gia
- Vâng
- Anh có rất nhiều dự án, những mối quan hệ, khả năng kinh doanh
- Vâng
- Anh sẽ mời em làm quản lý
- Vâng
- Anh sẽ làm cho em trở thành nổi tiếng
- Em không có nhu cầu trở thành người nổi tiếng
Hai con mắt phía trước của tôi chớp chớp. Tôi nói dối. Ai mà không có nhu cầu được nổi tiếng chứ
- Em có thể đi Thailand chơi với anh được không?
Ái chà, khó trả lời đây. Chắc anh ta nghĩ mình đang “deal” với một ẻm chân dài nào đó chứ không phải với một “chân ngắn” là tôi
- Anh này, anh có nhầm em với ai không vậy?
Anh ta nhìn tôi:
- Không, anh không nhầm, em là B. mà
Tôi phá lên cười, không sao nín được.
- Vâng, hi hi, em là B., nhưng em không phải chân dài, cũng không phải gái gọi đâu anh
- Em nói gì nặng lời thế. (ngừng lời, nhìn tôi thăm dò) Mốt bây giờ không cần chân dài, gái gọi thì đẳng cấp thấp, phải là gái văn phòng trinh trắng, khôn ngoan lại không đòi hỏi
- Ý anh nói là gái già ế chồng ấy à?
- Nói thế phải tội anh chứ cô bé
Ối trời, tôi mà bé.
Tôi nín cười, nhìn chăm chăm anh ta bằng hai con mắt bình thường:
- Anh có đang đùa không đấy?
- Không, anh nghiêm chỉnh hoàn toàn mà. Mỗi ngày 100$. Không làm gì cả
- Tiền của anh là lá mít à?
- Không, không làm gì nghĩa là không tới nơi thôi, còn những chuyện chưa tới nơi thì vẫn có
- Có nghĩa là gì?
Anh ta nhìn tôi hau háu:
- Em chưa từng bao giờ?
- Không, tôi không quen, tôi cũng không thích như vậy
- OK, anh thích người như em.
Anh ta nhìn tôi, nhìn từ đầu đến chân, dừng lại khoảng 5 giây ở ngực, dĩ nhiên, ngực tôi sau chiếc áo dày cũng chẳng thấy gì. Dừng lại ở phía dưới eo khoảng 10 giây. Dĩ nhiên, tôi mặc quần jean, vải dày, cũng chẳng thấy gì, nếu có, chỉ là thấy trong tưởng tượng.
- Nói đi, em chưa từng à?
Anh ta nhăn nhở
Tôi điên tiết nhưng cố nén:
- Cảm ơn anh, tôi không có ý định đi với anh đâu
- Sếp em đã giới thiệu em cho anh mà
- Sếp tôi giới thiệu gì tôi chẳng biết, nhưng chắc chắn là tôi không bao giờ làm cái trò bẩn thỉu đó
“Nó” bắt đầu ngọ nguậy. Tôi cảm nhận được điều đó. Hình như nó đã bị sự tức giận của tôi đánh thức khỏi giấc ngủ lim dim đó.
Trong đầu tôi nghĩ ra một trò đùa.
Được, nếu anh muốn đùa, tôi sẽ cho anh đùa.
Anh ta vẫn nhìn tôi chằm chằm, sự phản ứng của tôi làm cho anh ta thích thú thì phải
- OK, vậy anh trả 200$
- Anh đừng có điên, tôi đâu phải hoa hậu? và tôi cũng không phải là gái điếm
- Vậy thì 500$. 5 ngày đi, cả một đống tiền đấy cô em ạ
- Không, bao nhiêu tôi cũng không đi.
- Được, cuối cùng nhé, 1000$. 5 ngày là 5000$. Làm chỗ của em thì đến cả năm mới dư được bao nhiêu tiền đấy nhé
Tôi hơi lưỡng lự.
5000$ không phải là ít. Chính xác là trong đời tôi chưa bao giờ có số tiền đó.
- Dao động rồi phải không? Nhưng 5 ngàn thì không thể chỉ nhìn không nhé
- Vậy anh còn muốn làm gì nữa?
- Em lớn rồi sao hỏi như trẻ con thế hả?
- Hỏi trước cho rõ ràng
Anh ta cười hô hố
- Thì làm tất cả những gì mà các cặp vợ chồng hay làm
- Ồ, thế thì tôi đi ngay. Vì có 1001 cặp vợ chồng mà tôi gặp làm như thế này, anh có muốn nghe không?
- Có, có chứ, em có kinh nghiệm nhiều đến thế cơ à?
- Vâng – tôi hểnh mũi – thế này. Bà vợ về đến nhà, sẽ quẳng cái cặp xuống và quát: bữa cơm đã chuẩn bị chưa/ hoặc ngược lại, ông chồng về đến nhà, quăng cái cặp xuống, xem tivi, uể oải xuống ăn cơm và sau đó thì tót ra phố với bồ nhí
Anh ta ngã lăn ra cười.
- Em hài hước thật đấy
- Thì anh mới chẳng bảo làm những gì mà các cặp vợ chồng hay làm đấy thôi
- Thôi, cho anh nói lại, làm những gì mà các cặp tình nhân hay làm
Tôi im lặng một lúc
- Cái này để tôi suy nghĩ lại. Quả tình, tôi cũng chẳng biết, các cặp tình nhân bây giờ sẽ làm gì nữa
Tiếng cười đã làm cho “nó” dịu xuống. Nó thôi không ngọ nguậy nữa. Tôi đứng dậy, bắt tay anh ta ra về. Tôi rất muốn bẻ cho gãy cái bàn tay đó luôn nhưng dĩ nhiên, tôi biết mình không có đủ sức mạnh.
Tôi bước ra. Anh ta chạm tay vào gáy tôi và thét lên một tiếng sợ hãi. “Nó” trừng trừng ngó anh ta với vẻ đầy thú vị. Tôi đoán vậy vì tôi cảm nhận được nó chớp chớp liên hồi.
- Quái vật, quái vật! Bắt lấy nó
Anh ta thét lên như vậy.
Tôi buộc phải quay người lại.
Mấy người phục vụ nhìn tôi. Tôi nhún vai, lấy vẻ mặt vô tội nhất trên đời.
- Có lẽ anh ta căng thẳng quá
Một anh phục vụ cười:
- Có lẽ vậy, dạo này thị trường chứng khoán tháo đáy, có nhiều người lúc vô đây thì tỉnh, lúc ra thì thế đó
- Nhưng đây là buổi chiều
- Không hiểu họ giao dịch cái gì, tôi chỉ đoán vậy thôi – cậu phục vụ nói vậy và cười ruồi.
Anh ta vẫn ngồi phịch trên ghế và nhìn tôi đầy sợ hãi.
Tôi thong thả bước ra chỗ lấy xe, đưa cái thẻ cho anh giữ xe, lấy chiếc xe, ngồi lên xe
- Bình thường mà, quái vật gì?
Anh giữ xe nói thì thầm như thế và cố gắng nhìn theo tôi một lần nữa
“Nó” thích thú ấm lên trên gáy tôi
- Này, lần sau đừng như vậy nữa, đã dặn rồi mà
- Nhưng tớ kiềm không nổi. Thằng cha đó thật là lạ
- Cậu mới sinh ra nên không biết thôi, trên đời này có chán vạn thằng cha như thế đó

ĐẠO DIỄN NGUYỄN QUÝ KHANG GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

http://blog.360.yahoo.com/blog-s70d.bU_fLMkCMM5bocf_vQFnpLgRg--?cq=1

Cảm ơn bạn Quý Khang

Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2009

TRÍCH ĐOẠN QUÁI VẬT (TT): MỘNG (2)

Những giấc mộng kỳ dị cứ trở đi trở lại trong tôi. Mỗi khi tôi nằm xuống giường là tôi lại gặp phải chúng. Có khi, tôi lạc vào một vùng xanh màu lá cây, màu xanh non mà sao làm tôi nhức mắt quá. Không cách gì có thể thoát khỏi màu xanh đó. Không gian cứ như một quái vật khổng lồ với hàng ngàn chiếc tua nhỏ xíu mà cứng, bám chặt lấy tôi, trói chặt lấy tôi. Tôi vùng vẫy, vùng vẫy mãi cũng không thoát ra được. Có một điểm chung của tất cả những giấc mộng ấy là luôn có hai tôi xuất hiện – một tôi nguyên bản, một tôi phiên bản. Có lúc hai tôi đồng ý với nhau, có lúc không. Nhưng luôn luôn sóng đôi.

Có khi, tôi lạc vào một thung lũng đầy hoa trắng li ti. Tôi nhặt từng bông hoa nhỏ, xâu chúng lại bằng những sợi cỏ xanh, rồi đội chúng lên đầu.
Tôi tung tăng chạy trên cánh đồng hoa trắng li ti, cỏ xanh dịu dàng, mướt mát.
Tôi – phiên bản, nói với tôi – nguyên bản.
- Giá mà cuộc sống cứ như thế này mãi thì thích nhỉ?
Có thích không? Tôi không biết nữa. Nhưng nếu một cuộc sống mà chỉ có chạy nhảy và vui chơi trên những ngọn cỏ, những bông hoa trắng li ti này thì liệu có phải là sự lựa chọn của tôi không? Không biết.

Lúc khác, tôi thấy mình nằm gọn trong vầng trăng non cong vút. Và tôi – phiên bản, buông cần câu, câu những vì sao đang vây quanh mặt trăng. Tôi – nguyên bản cười rạng rỡ khi tôi – phiên bản câu được một anh chàng hoặc cô nàng sao đi lạc. Có những cô nàng sao rất điệu đàng, mặc những chiếc áo ngũ sắc, miệng cứ cười làm ánh sáng lúng liếng.

Và lúc khác nữa, tôi thấy mình nằm yên bên một ai đó, nằm giữa thảo nguyên bao la, ngước mắt lên là thấy trời xanh và những đám mây trắng bay thanh thản, như ngàn năm rồi vẫn thanh thản vậy. Rồi đột nhiên, người nằm cạnh tôi đứng dậy, rùng mình, hóa thành một quái vật khổng lồ như Hulk. Quái vật khổng lồ quỳ xuống cạnh tôi: “Này người đẹp, hãy đi cùng ta”.

Cũng có khi tôi thấy tôi – nguyên bản và một cô gái khác, quấn lấy nhau, trên người không còn mảnh vải. Quấn lấy nhau nhưng không phải là làm tình. Chỉ là quấn lấy nhau. Và hơi ấm, từ hai cơ thể hòa quyện vào nhau. Cả hai đều thấy ấm áp. Tôi – nguyên bản, thấy vui và hạnh phúc, trong khi tôi – phiên bản thì lắc đầu muộn phiền.

Tôi không biết mình thích hay không thích những giấc mộng đó. Chúng hơi “sến”, và tất nhiên là chúng huyễn hoặc. Một số trong chúng là ước mơ của tôi ban ngày, một số khác đến từ vùng tâm tưởng nào đó, huyền bí.

TRÍCH ĐOẠN QUÁI VẬT - MẮT


Chuyện đó xảy ra vào một ngày mùa hè nóng bức.
Tôi đi xông hơi ở một spa bình dân trên đường Đ. Phòng xông hơi khô có tôi và 2 cô gái nữa. Ba người nhốt vào một cái hộp khoảng 2 m vuông, có một cái bếp đỏ lửa, trên xếp những viên sỏi đen, cạnh lò là một thùng nước pha tinh dầu và một bó sả với gì đó để hờ. Cô phục vụ nhanh nhảu cho thêm ít tinh dầu bạc hà vào nước, múc gáo nước đổ vào lò.
Xèo!
Nước dội lên những viên sỏi đen. Bốc hơi. Mùi tinh dầu dễ chịu lan tỏa. Nóng nhưng rất dễ chịu. Tôi khoan khoái bỏ chiếc khăn quấn quanh mình ra. Đằng nào thì cũng chẳng có thằng cha căng chú kiết nào ở đây cả. Và, ở đây, có lẽ cũng chẳng ai đặt camera. Tôi quay lưng về phía lò sỏi. Hai cô gái kia đang giơ ngực đón lấy hơi nóng.
- Á aaaaaaaa!
- Á aaaaaaaaaaa!
Hai tiếng thét man rợ vang lên khiến tôi ngơ ngác. Hai cô gái tông cửa gần như cùng lúc ra ngoài
- Cứu!
- Cứu!

Tôi thò đầu ra ngoài, sau khi cẩn thận quấn lại chiếc khăn lên người mình. Dù gì, cũng không nên khoe cơ thể của mình cho nhiều người thấy quá, kể cả họ là phụ nữ. Biết đâu đấy, trong số đó có les thì sao? Nhưng mà, có lẽ tôi lo xa quá, ngay cả khi có les thì cơ thể tôi cũng không đủ để hấp dẫn họ.
Hai cô gái đã chạy biến đâu mất.
Cô bé phục vụ thẽ thọt:
- Cháu chẳng hiểu chuyện gì nữa cô ạ, tự dưng họ thét lên, họ tông cửa chạy ra. Cháu chửa kịp đưa họ áo quần của họ đấy
- Thế họ tênh hênh như thế ra đường à?
Cô bé bụm miệng cười:
- Vâng ạ! Nhưng họ ra đến cửa thì bị bảo vệ chặn lại, bắt họ mặc đồ xong mới cho ra về đấy cô
Cô bé cười hinh hích ra chiều thích thú lắm.
- Chắc là các bà nhà quê như cháu, không chịu được xông hơi mà vẫn sành điệu hàng hiệu đấy cô ạ. Cô xông hơi nữa không?
- Có chứ, tôi sẽ qua chỗ xông ướt
- Vâng, cô để cháu chỉnh nhiệt độ cho ạ, hí hí, buồn cười quá đi mất
Tôi chả thấy có điều gì buồn cười cả. Nhưng vì chiều cô bé, tôi cũng nhe răng trắng nhởn của mình ra cười.
- Ấy, sao răng cô trắng thế?
- Cô mới đi làm trắng răng, hai hàm hết hai triệu đồng thôi
- Eo ơi, đắt khiếp! Tẩy trắng hai hàm răng bằng cả nhà cháu đong thóc một năm đấy cô
Cô bé quày quả mở cửa phòng xông ướt ra.
Tôi bước vào.
Phòng không có ai cả. May thật. Một mình một cõi.
Tôi úp mặt vào tường, cho chiếc lưng hơi thô vì mỡ của mình đón chút hơi nóng, hy vọng nó sẽ bớt béo đi một chút.
Có tiếng đẩy cửa bước vào.
Ối, khổ nữa, lại chen chúc như cá mòi trong cái hộp xông hơi này.
Tôi không buồn quay lại. Cứ ngồi cạnh tôi đây này.
Im lặng
Một thân hình đổ ập xuống.
Sao thế? Rõ ràng tôi đang úp mặt vào tường cơ mà, làm sao tôi có thể thấy được cảnh tượng đó?
Tôi quay ngoắt người lại.
Một người nằm xỉu dưới chân tôi
Tôi đẩy cửa bước ra, dĩ nhiên, sau khi đã cẩn thận che chắn thân thể mình lại.
- Cứu! Có người chết giấc đây
*
Cuối cùng thì tôi, chứ không phải ai khác, đã biết nguyên nhân thực sự của hai tiếng thét kinh hoàng và một cú chết giấc tại chỗ của 3 cô gái (hoặc 3 người đàn bà, hoặc 3 les, không chừng)
Là “nó”!
Tôi tò mò nhìn “nó” trong chiếc gương. Nhìn “nó” bằng hai con mắt bình thường của tôi.
Tôi phát hiện là “nó” nhìn tôi rất chăm chú.
Tôi vòng tay ra phía sau gáy của mình. Tôi cố chạm vào nó. “Nó” chớp chớp khi tay tôi chạm vào, khép mi lại. Á, nó cũng có cảm giác. Tôi nghĩ – là nó biết mắc cỡ vì tôi thấy tay mình âm ấm.
Tôi hỏi “nó”
- Cậu là mắt hả?
“Nó” chớp chớp rồi cụp xuống
- Đúng rồi phải không? Cậu là mắt của ai?
“Nó” trừng lên nhìn tôi
- Cậu muốn nói cậu là của tớ hả? Hồi mẹ tớ mới sinh ra tớ, đâu có cậu. Vậy cậu từ đâu đến?
“Nó” trố lên, tôi cảm nhận điều đó, vì cái cục sau gáy tôi cộm lên to đùng, như bong bóng đang được thổi.
- Cậu không thích nói chuyện kiểu vậy hả? Cậu từ đâu đến nghe giống dịch từ tiếng Anh qua quá hả? Vậy tớ hỏi kiểu tiếng Việt nghe: Cậu chui từ đâu ra vậy?
“Nó” chớp chớp mi. Tôi sờ tay ra sau gáy, đụng vào nó. Mi nó dài kinh dị, dễ chừng gấp đôi mi của hai con mắt của tôi
- Chớp chớp vậy sao tớ hiểu? Cậu có phải là của tớ không? Nếu mà đúng thì chớp 2 cái
“Nó” chớp chớp hai cái.
Eo ơi, nó là của tôi mà sao tôi không biết?
- Cậu đến từ lúc nào vậy?
“Nó” lại cộm lên.
- Ừ, sao tớ hỏi kỳ vậy? Cậu là của tớ, đến lúc nào sao tớ không biết? Cậu có thể nhìn như hai con mắt đằng trước của tớ không?
“Nó” chớp hai cái
- Ok. Cậu có thể nhắm lại và lặn xuống dưới da được không?
“Nó” chớp hai cái, sau đó chớp thêm một cái nữa
- Vậy là sao? Được hay không?
“Nó” cộm lên lần nữa.
- Không được thì thôi, tớ không muốn có thêm một ai đó gào lên kinh dị và bỏ chạy nữa, được không?
“Nó” cộm lên lần thứ tư.
- Ok, được rồi, tớ sẽ xõa tóc, còn cậu thì cố bé lại hết mức có thể nhé

Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2009

PHONGDIEP.NET GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

http://phongdiep.net/default.asp?action=article&ID=6967

STYLIST 14 GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

http://style14.net/read.php/1927.htm

CÁC BLOG ĐĂNG TIN QUÁI VẬT 1

Nga Bống, Hot girl

http://blog.360.yahoo.com/blog-3shXpuQ9dKpItIA2M.87WzG6.OG4gVs-?cq=1

Hoàn Khang Stylist:
http://blog.360.yahoo.com/blog-mN4STuU5dKeBsJmdNSIlDJQbrnNYTN0-?cq=1

KHUYẾN MÃI MUA SÁCH

Đặt hàng Quái vật tại www.vietkieu.biz, quý vị sẽ được:

1/ Giảm 20% giá bìa, giao sách tận nơi trong phạm vi các quận nội thành của TP.HCM

2/ Sách có chữ ký của tác giả, với lời đề tặng tên bạn và những người bạn muốn tặng

3/ Mời tham dự buổi họp mặt thân mặt ra mắt sách vào 20/4/2009

THẾ GIỚI ĐIỆN ẢNH GIỚI THIỆU QUÁI VẬT

http://www.thegioidienanh.vn/20090402013247325p0c122/ra-mat-cuon-quai-vat-cua-tac-gia-tran-thi-hong-hanh.htm

Ra mắt cuốn "Quái vật" của tác giả Trần Thị Hồng Hạnh

(TGĐA) - "Quái vật" là tác phẩm thứ 3 sau "Bài học đầu tiên hiền lành", "Chuyện của nhóc Bill yêu thương" của tác giả Trần Thị Hồng Hạnh - người đoạt giải nhất Văn học tuổi 20 lần thứ 3 (2005) do Báo Tuổi Trẻ, NXB Trẻ, Hội Nhà văn TP.HCM phối hợp tổ chức.

Quái vật là câu chuyện về một cô gái xưng tôi với những người xung quanh cô. Mọi người đều không rõ họ, tên, địa chỉ, lý lịch. Họ sống, suy nghĩ, ghen tỵ, giành giật và làm tổn thương nhau trong từng mỗi hành động, suy nghĩ."Hay hay dở còn tùy mỗi người đọc nhận xét nhưng tôi dám chắc là nó lạ"- Tác giả Trần Thị Hồng Hạnh -Một ngày kia, nhân vật tôi bỗng nhận ra mình có con mắt thứ ba, mọi điều sung sướng và rắc rối kéo đến với cô một cách choáng ngợp. Khi cô chưa biết làm gì với con mắt thứ ba này thì một sự cố khác xảy đến và cô nhận ra mình có hai linh hồn tồn tại trong một thể xác. Hai linh hồn không mâu thuẫn nhau mà chỉ thay phiên đến trú ngụ trong cô, cho cô sống hai cuộc đời khác nhau. Một cuộc đời với những hời hợt bên ngoài, với sự khoái trá khi phát hiện những thói hư tật xấu của người đời và thảng thốt cô đơncô độc khi nhận ra rằng ngoài làm khổ người khác thì hình như bản thân cô và những người quanh cô không biết làm gì cho cuộc sống tốt hơn lên. Linh hồn thứ hai đưa cô đến những bến bờ xa lạ, những cõi siêu thực vô hình, cho cô được sống trong những cảm giác diệu kỳ, ấm áp.


Chuyện tôi thích mặc đồ đẹp khi ngủ thực ra cũng đơn giản thôi.Sẽ thật là kỳ lạ nếu bạn biết rằng, trước đó, tôi thích không mặc gì khi đi ngủ. Không mặc gì có nghĩa là nude ấy. Tôi không thích nói tuột ra mọi thứ, vì nó kém nhã nhặn.Tôi đã từng thích thú lắm với chuyện không mặc gì. Không phải là để làm Ms Ready. Mà chỉ là cảm giác không vướng bận bất cứ một thứ gì trên người dễ giúp tôi thiền. Cơ thể không vướng bận, đầu óc không vướng bận.Tôi từng nghĩ đến một gian phòng thiền, mà ở đó, người ta không mặc gì, ngồi trong ánh nến lung linh, nam thiền với nam, nữ thiền với nữ, không chấp nhận gay và les. Như vậy là an toàn, không có tình dục. Chỉ có người với người, cơ thể với cơ thể, ý niệm với ý niệm. Không có vướng bận hình thức. Cũng không có vướng bận nội dung.Thế nhưng, mọi ý nghĩ đó và thói quen đó đã lập tức tiêu tan khi tôi đọc một bản tin: sau một cuộc động đất, có hàng chục người chết. Ở V., người ta không quan tâm đến động đất và chưa ai từng cảnh báo về việc động đất. Nhưng động đất là điều có thật. Và nếu động đất xảy ra ở S., nơi tôi đang sống, một đô thị hơn 10 triệu dân của đất nước V., thì tôi rất không muốn sẽ được phát hiện trong một trạng thái trần truồng.Chính vì thế mà tôi đã quyết định sẽ mặc toàn đồ đẹp để đi ngủ. Nếu có động đất xảy ra, tôi sẽ được phát hiện dướp lớp đất đá bê tông đổ nát là một cái xác mặc đồ đàng hoàng.Một cái xác có và biết mặc đồ đẹp.Điều ấy thú vị hơn nhiều so với một cái xác nude và sẽ bị người hiếu kỳ bình phẩm về eo, mông, ngực.(Trích Quái vật)

Bất chấp những dị biệt như thế, cô vẫn có người yêu, cô yêu và mù quáng như bao nhiêu cô gái khác. Chỉ có điều, cô không sex được vì mỗi khi cô sắp đến sex với một người đàn ông thì con mắt thứ ba –có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác – đã báo cho cô biết người đàn ông đang nghĩ gì. Và, cô chạy trốn sex – bởi sex với những người đàn ông cô gặp như là sự thỏa mãn của giống đực và cũng là sự thỏa mãn của cái tôi đàn ông chứ không hề là niềm hạnh phúc và hoan lạc của hai kẻ yêu nhau.Và, “tôi” quyết tâm đi tìm lại chính mình trước kia, không có hai linh hồn, không có ba con mắt và không có những xét nét, khinh bạc cuộc đời và con người.Hành trình của “tôi” khi đi tìm lại sự bình thường cho mình là hành trình mà cô tự cân bằng cuộc sống tâm linh của mình. Quái vật chia sẻ một thông điệp giản dị: nếu phải sống trong một thế giới bị tổn thương thì hãy tự mình làm lành vết thương của mình để rồi làm lành vết thương của người khác và đừng bao giờ làm bất kỳ ai bị tổn thương.Quái vật sẽ có mặt tại các nhà sách vào khoảng 20/4/2009

GIỚI THIỆU QUÁI VẬT TRÊN DANONG.COM

http://danong.com/data/cache/22238.html

Quái vật: Tiểu thuyết cho tuổi 17
Tác giả: AD (04/04/09)

(Danong.com) Quái vật là một sự thay đổi hoàn toàn phong cách của người đoạt giải Nhất Văn học tuổi hai mươi lần 3 -Trần Thị Hồng Hạnh. Nếu Bài học đầu tiên hiền lành, Chuyện của nhóc Bill yêu thương thì Quái vật lại kỳ dị, lãng mạn và day dứt, đầy ám ảnh…

Một cách nhìn đời tỉnh táo và giễu cợt

Trong lời tựa, nhà báo Nguyễn Thi Thanh Phúc viết: Chỉ có nhân vật chính là mang cái tên ngắn gọn B., còn lại các nhân vật khác đều không có tên, tác giả chỉ gọi bằng đại từ nhân xưng như “gã”, “hắn”, “ả” hay lịch sự hơn là “cô sinh viên”…, thoạt nghe thì cái tên Quái vật có vẻ ma quái nhưng đọc gần 200 trang viết của nhà văn Trần Thị Hồng Hạnh thì Quái vật rất đời.Bắt đầu từ nhân vật chính là cô gái 30 tuổi, sống một mình trong căn hộ chung cư thuê, ít bạn bè, thường chiêm nghiệm cuộc sống một mình. Chuyện xảy ra kể từ khi cô phát hiện mình có con mắt thứ ba sau gáy. Về mặt thẩm mỹ thì không ảnh hưởng gì nhiều nếu cô dùng tóc che nó đi nhưng kể từ khi có con mắt này, cô lại thấy mình có đến hai linh hồn cùng trú ngụ trong một thể xác.Nhân vật chính nhìn những người xung quanh bằng cái nhìn đầy hài hước. Cuộc đời có quá nhiều thứ không vui để khi nhìn đời bằng con mắt tỉnh táo thì cô trở thành khác biệt với nhiều người. Cô sống và làm việc bằng năng lực của mình, ghét sự nịnh bợ, luôn thẳng thắn. Nhưng cũng chính vì tỉnh táo quá mà cô luôn bị tách rời khỏi cộng đồng để đôi khi lại lang thang theo một linh hồn khác lãng mạn hơn, bay bổng hơn. Nhưng cô cũng chỉ lãng mạn khi không có con mắt thứ ba soi xét. “Nó” là thứ làm cô vừa sợ hãi, vừa thích thú vì “nó” có khả năng đọc được suy nghĩ của người đối diện, mà đa phần là những suy nghĩ không tích cực. Và vì thế, chủ nhân của nó luôn cảnh giác cao độ với người xung quanh…Sau Chuyện của nhóc Bill, Trần Thị Hồng Hạnh tiếp tục “lạ” với tiểu thuyết Quái vật. Từ cậu bé mới chào đời biết “nói” với xung quanh, kể cả loài vật, đến lần này là một cô gái hiện đại với những “chứng bệnh” của thời đại là một quãng cách biệt về bút pháp nhưng thống nhất về phong cách. Càng viết, Trần Thị Hồng Hạnh càng làm độc giả từng yêu mến Bài học đầu tiên (tác phẩm đoạt giải Nhất Văn học tuổi Hai mươi lần thứ 3) bất ngờ. Dường như với chị, những điều bình thường trong cuộc sống đều được chị nhìn ở những góc độ tỉnh táo, pha lẫn chút giễu cợt: giễu cợt chính mình và giễu cợt cuộc đời. Những nhân vật trong Quái vật được miêu tả chân thực đến mức khi đọc, độc giả có cảm giác như mình đã gặp họ ở đâu đó ngoài đời. Mỗi tâm tình của nhân vật chính, những nỗi cô độc,muộn phiền đều thể hiện rất chính xác tâm thế hoài nghi và hoang mang của những người trẻ loay hoay trong lòng một đô thị lớn mà tình người ngày càng trở nên khan hiếm, con người quá dễ bị tổn thưong. Tôi tin sẽ không ít người trẻ thấy thấp thoáng tâm tình mình trong ấy.

Cảm nhận về sự cô đơn

Đọc xong Quái vật, nhà văn trẻ Hà Thủy Nguyên nhận xét: Ẩn trú trong “tôi” là “nó”. Ẩn trú trong “nó” là “tôi”. “Tôi” và “nó” tuy hai mà là một. “Tôi” gọi “nó” là một thứ “quái vật”. Nhưng không biết giữa “tôi” và “nó”, đâu mới là “quái vật”. Cuộc sống ngàn đời nay, trong mỗi con người đều có “tôi” và “nó”. Cuộc đấu tranh của con người là cuộc đấu tranh giữa “tôi” và “nó”. Cuộc sống hiện đại với vòng xoáy sâu hun hút càng khiến cho cuộc tranh đấu này quyết liệt hơn, dữ dội hơn. Con người dần trở thành một thứ “quái vật” xa lạ với cuộc sống.Một cảm giác rất lạ khi đọc Quái vật là cảm giác cô đơn và bất lực. Bất lực vì muốn vùng thoát khỏi để đạt tới tự do. Cô đơn vì không hiểu đâu mới là con người của mình. Cô đơn ngay cả khi ở với một kẻ cô đơn khác. Cô đơn trở thành một căn bệnh cố hữu của con người. Mỗi người đều có một tâm trạng cô đơn riêng.Mỗi chúng ta đều là một thứ “quái vật”, chẳng con “quái vật” nào giống con “quái vật” nào. Quá trình biến đổi của mỗi chúng ta là quá trình biến đổi từ con người thành “quái vật” rồi lại đi ngược lại quá trình ấy để trở thành “con người”.



Trích đọan

Danong.com xin giới thiệu cùng các bạn một đoạn trích trong tác phẩm này....

Có đêm, tôi còn đi ngủ với chiếc váy đẹp nhất của tôi. Đêm khác, tôi đi ngủ với một quần jean và áo pull. Cũng là bộ đồ đẹp nhất của tôi.Tôi chưa bao giờ tiết lộ với ai điều bí mật này. Bởi vì một lẽ đơn giản, tôi sợ họ cười. Tôi rất sợ người ta nói mình là quái vật. Tôi vốn dĩ đã chứa đựng quá nhiều thứ để người ta nghĩ và tin mình là quái vật thì không nên tăng cường thêm nữa.Chuyện tôi thích mặc đồ đẹp khi ngủ thực ra cũng đơn giản thôi.Sẽ thật là kỳ lạ nếu bạn biết rằng, trước đó, tôi thích không mặc gì khi đi ngủ. Không mặc gì có nghĩa là nude ấy. Tôi không thích nói tuột ra mọi thứ, vì nó kém nhã nhặn.Tôi đã từng thích thú lắm với chuyện không mặc gì. Không phải là để làm Ms Ready. Mà chỉ là cảm giác không vướng bận bất cứ một thứ gì trên người dễ giúp tôi thiền. Cơ thể không vướng bận, đầu óc không vướng bận.Tôi từng nghĩ đến một gian phòng thiền, mà ở đó, người ta không mặc gì, ngồi trong ánh nến lung linh, nam thiền với nam, nữ thiền với nữ, không chấp nhận gay và les. Như vậy là an toàn, không có tình dục. Chỉ có người với người, cơ thể với cơ thể, ý niệm với ý niệm. Không có vướng bận hình thức. Cũng không có vướng bận nội dung.Thế nhưng, mọi ý nghĩ đó và thói quen đó đã lập tức tiêu tan khi tôi đọc một bản tin: sau một cuộc động đất, có hàng chục người chết. Ở V., người ta không quan tâm đến động đất và chưa ai từng cảnh báo về việc động đất. Nhưng động đất là điều có thật. Và nếu động đất xảy ra ở S., nơi tôi đang sống, một đô thị hơn 10 triệu dân của đất nước V., thì tôi rất không muốn sẽ được phát hiện trong một trạng thái trần truồng.Chính vì thế mà tôi đã quyết định sẽ mặc toàn đồ đẹp để đi ngủ. Nếu có động đất xảy ra, tôi sẽ được phát hiện dướp lớp đất đá bê tông đổ nát là một cái xác mặc đồ đàng hoàng.Một cái xác có và biết mặc đồ đẹp. Điều ấy thú vị hơn nhiều so với một cái xác nude và sẽ bị người hiếu kỳ bình phẩm về eo, mông, ngực...

PHỎNG VẤN NGƯỜI DESIGN TRAILER QUÁI VẬT

http://www.vietkieu.biz/Tin_tuc/Van_hoa_Van_nghe/Sach/Hot_Lan_dau_tien_mot_quyen_tieu_thuyet_Viet_Nam_co_trailer_tren_You_Tube/6/22/1214

(VIETKIEU.BIZ) – Lần đầu tiên ở Việt Nam, một quyển tiểu thuyết sắp ra mắt có trailer và trailer được đưa lên You tube để quảng bá sách. Đó là tiểu thuyết Quái vật. Ý tưởng lạ lẫm này do một designer trẻ thực hiện – La Nguyễn Quốc Vinh. Vietkieu.biz có cuộc trò chuyện với Quốc Vinh.


- Xin bạn cho biết hoàn cảnh và xuất phát điểm của trailer lạ lẫm này?

Trước lúc tiểu thuyết Quái Vật của Chị Trần Thị Hồng Hạnh ra mắt độc giả, tôi đã được.Chị tin cậy gửi bản thảo để xem qua và sau đó thực hiện một banner dạng Flash để quảng bá cho “Quái Vật” nhằm đem “Quái Vật” đến gần hơn với độc giả, và cũng là để cho độc giả biết được sơ lược về những gì đề cập đến trong “Quái Vật”. Khi Chị Hồng Hạnh nói với tôi về kế hoạch thực hiện một đoạn Flash khoảng 30 giây đến 1 phút cho tiểu thuyết Quái Vật, tôi đã thực sự rất thích! Vì tôi cảm thấy nó lạ. Đây là lần đầu tiên có một nhà văn muốn quảng bá tiểu thuyết của mình bằng truyền thông-mỹ thuật đa phương tiện (Cứ y như là làm trailer cho một bộ phim!). Tôi tin chắc hình thức quảng bá này sẽ nhận được sự ủng hộ của bạn đọc. Và thế là tôi bắt tay vào làm.

- Thời gian bạn thực hiện nó?

Tôi thực hiện đoạn trailer(cứ gọi là vậy đi) này trong nửa ngày. Từ 10 giờ sáng cho đến 2 giờ khuya (trừ ra 4 tiếng đồng hồ ăn uống ngủ nghỉ). Đó chỉ là thời gian thi công thôi, nhưng còn thời gian suy nghĩ và định hình, tìm thông tin, tư liệu, hình ảnh cho nó thì mất trước đó khoảng hơn một ngày. - Nói tóm lại để thực hiện xong đoạn trailer này tôi đã ngồi ôm máy tính như vợ suốt hai ngày. -

Suy nghĩ và ý tưởng trong trailer?

Tôi thật sự rất thích ý tưởng trong quyển tiểu thuyết Quái Vật của chị Trần Thị Hồng Hạnh. Quyển sách viết về một cô gái có con mắt thứ ba mọc đằng sau gáy. Và có thể nói, chi tiết đó làm cho “Quái Vật” trở nên lạ lùng hơn hết trong vô số các tình tiết hấp dẫn khác (cũng xuất phát từ đôi mắt thứ ba này) của quyển sách. Khi đọc “Quái Vật”, tôi nhận ra thế giới mà nhân vật chính (cô gái có con mắt thứ ba) đang sống là một thế giới mà hạnh phúc thì mong manh dễ vỡ, còn nỗi đau và sự thương tổn thì nhiều vô chừng. Và tôi hình dung ra thế giới đó rất buồn, chỉ có một màu đen. Tôi quyết định dùng màu đen làm màu chủ đạo trong trailer, từ background cho đến font chữ, kể cả hình ảnh. Sau đó, chị Hồng Hạnh có trao đổi với tôi thêm về ý tưởng cho vào màu đỏ, phân chia màn hình thành hai nửa đen đỏ vì trong tác phẩm Quái Vật, cô gái có thêm một linh hồn thứ hai_đó là phiên bản thứ hai của cô, giống như chiếc bóng cùng trò chuyện, và chỉ khi nào cô đơn cùng cực lắm, người ta mới tự trò chuyện với chính mình. Từ đó, tôi có được những ý tưởng cơ bản để thực hiện đoạn trailer này, vì là trailer giới thiệu sách, nên hình thức thực hiện cũng khác hơn một chút xíu so với phim ảnh, phần lớn sử dụng những hình vẽ minh họa.- Những khó khăn khi bạn thực hiện một ý tưởng không giống ai? Khó khăn lớn nhất khi thực hiện là làm sao cho con mắt sinh động, có thể nhìn tới nhìn lui. Con mắt này hành tôi nhiều nhất! Chắc do “nó” là nhân vật trung tâm tác phẩm nên muốn làm mình làm mẩy đó mà. Nhưng dù sao thì cuối cùng vẫn ổn, con mắt đã liếc qua liếc lại được(!) Tôi muốn nó là con mắt sống chứ không đơn giản chỉ là hình ảnh của một con mắt.

- Xin cảm ơn bạn!

QUÁI VẬT - QUÁI VẬT - QUÁI VẬT

http://www.vietkieu.biz/Tin_tuc/Van_hoa_Van_nghe/Sach/Quai_vat_Quai_vat_Quai_vat/6/22/1204

(VIETKIEU.BIZ) - Quái vật là quyển truyện dài thứ ba của Trần Thị Hồng Hạnh - người từng đoạt giải Nhất cuộc vận động sáng tác Văn học tuổi hai mươi lần 3 năm 2005 do Báo Tuổi Trẻ, NXB Trẻ, Hội Nhà văn TP.HCM phối hợp tổ chức.


Quái vật sẽ chính thức có mặt trên các nhà sách toàn quốc từ trung tuần tháng 4/2009
Sách do Bách Việt Books, Nhà xuất bản Văn học phối hợp xuất bản.

"Hay hay dở còn tùy mỗi người đọc nhận xét nhưng tôi dám chắc là nó lạ" - tác giả khẳng định như vậy với www.vietkieu.biz. Khi còn là bản thảo, Quái vật đã được tác giả Hồng Hạnh chuyển cho các bạn văn của mình đọc. Nhà thơ, nhà báo Nguyễn Phong Việt là một trong số những người bạn được chị gửi gắm bản thảo. Dưới đây là lời tựa của Phong Việt cho quyển sách Quái vật:

NHỮNG NGƯỜI TRẺ LUÔN SỐNG RẤT KỲ LẠ

Khi mà cuộc sống hiện đại đã từ chối vẽ nên những đường biên giữa những con người với nhau trong cùng một thế giới, trong cùng một thành phố... thì đó là lúc những người trẻ biết sống một cuộc đời không có giới hạn của mình...
Ít nhất điều ấy đúng với nhân vật cô gái trong Quái vật.




Nỗi cô đơn gần như là người bạn đồng hành không thể thiếu với bất kì ước mơ nào. Và cô gái của câu chuyện này, gần như mỗi giây phút mà cô sống đều có một ước mơ khác nhau. Chúng lấp đầy trong trí nhớ của cô bằng sự tưởng tượng...Có lẽ không ít người đọc sẽ rùng mình khi nghe nhân vật của mình tự sự, rằng mỗi đêm trước khi đi ngủ, cô đều chọn ra một bộ trang phục đẹp nhất để mặc cho mình... để lỡ sau cái chợp mắt đi vào giấc ngủ, biết đâu cô sẽ không bao giờ thức dậy nữa, khi đó mọi người chắc chắc phải cùng đồng ý với nhau: “Cô ấy đẹp quá ngay cả trước lúc...”. Một chi tiết nhắc cho chúng ta nhớ về những người trẻ luôn biết tận hưởng từng khoảnh khắc trong hiện tại...

Ai cũng biết tình yêu là thứ không thể thiếu trong thực đơn hằng ngày của chúng ta. Nhưng cái cách “Quái vật” nhìn tình yêu thì lại rất lạ lùng, cô ấy đọc được ý nghĩ của người khác từ con mắt thứ ba mọc ra từ đằng sau gáy của mình. Nhưng biết được người khác nghĩ gì về mình, đó lại là một sự khổ sở khiến cho cô gái luôn đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi chưa bao giờ được thốt ra từ phía người đối diện. Yêu mãnh liệt và bất chấp phải trả giá như thế nào, nhưng vẫn cần sự tỉnh táo để biết tình yêu mình đang theo đuổi có phải là tình yêu đích thực hay không? Đó là một câu hỏi không dễ trả lời đối với những người trẻ hôm nay... Và cô gái trong câu chuyện cũng thế.

Danh vọng và tiền bạc là điều mà người trẻ nào cũng cần. Nhưng có cần thiết đến mức phải đánh đổi tất cả? “Quái vật” ở một chừng mực nào đó đã biết làm dịu lại những tham vọng từ mẫu số chung của những người trẻ. Nhân vật tự giải thoát mình khỏi những stress ngày thường bằng rất nhiều giấc mơ đến với những thế giới, những con người mà mình mong muốn gặp gỡ và yêu thương...

Một câu chuyện không có mở đầu nên cũng không có kết thúc. Những gì xảy ra với nhân vật chỉ đơn giản là một phần đời đã và đang xảy ra, chỉ là những khoảnh khắc trong đời thực hoặc trong tưởng tượng vẫn xảy ra trong một cuộc đời rất dài. Một cô gái trẻ với tất cả những mối quan hệ đang giữ cho mình đứng vững trong một thành phố nhiều triệu người...
Tôi tin là câu chuyện này được viết cho những người trẻ sống với ý nghĩ không có giới hạn nào trong cuộc đời mình. Những người luôn sống rất kì lạ...
Bởi vậy, mỗi lần đọc, là một lần được sống khác với những gì chúng ta đang trải qua!

NHÀ BÁO, NHÀ THƠ NGUYỄN PHONG VIỆT





Dưới đây là những trích đoạn của truyện:

Có đêm, tôi còn đi ngủ với chiếc váy đẹp nhất của tôi. Đêm khác, tôi đi ngủ với một quần jean và áo pull. Cũng là bộ đồ đẹp nhất của tôi.
Tôi chưa bao giờ tiết lộ với ai điều bí mật này. Bởi vì một lẽ đơn giản, tôi sợ họ cười. Tôi rất sợ người ta nói mình là quái vật. Tôi vốn dĩ đã chứa đựng quá nhiều thứ để người ta nghĩ và tin mình là quái vật thì không nên tăng cường thêm nữa.
Chuyện tôi thích mặc đồ đẹp khi ngủ thực ra cũng đơn giản thôi.
Sẽ thật là kỳ lạ nếu bạn biết rằng, trước đó, tôi thích không mặc gì khi đi ngủ. Không mặc gì có nghĩa là nude ấy. Tôi không thích nói tuột ra mọi thứ, vì nó kém nhã nhặn.
Tôi đã từng thích thú lắm với chuyện không mặc gì. Không phải là để làm Ms Ready. Mà chỉ là cảm giác không vướng bận bất cứ một thứ gì trên người dễ giúp tôi thiền. Cơ thể không vướng bận, đầu óc không vướng bận.
Tôi từng nghĩ đến một gian phòng thiền, mà ở đó, người ta không mặc gì, ngồi trong ánh nến lung linh, nam thiền với nam, nữ thiền với nữ, không chấp nhận gay và les. Như vậy là an toàn, không có tình dục. Chỉ có người với người, cơ thể với cơ thể, ý niệm với ý niệm. Không có vướng bận hình thức. Cũng không có vướng bận nội dung.
Thế nhưng, mọi ý nghĩ đó và thói quen đó đã lập tức tiêu tan khi tôi đọc một bản tin: sau một cuộc động đất, có hàng chục người chết. Ở V., người ta không quan tâm đến động đất và chưa ai từng cảnh báo về việc động đất. Nhưng động đất là điều có thật. Và nếu động đất xảy ra ở S., nơi tôi đang sống, một đô thị hơn 10 triệu dân của đất nước V., thì tôi rất không muốn sẽ được phát hiện trong một trạng thái trần truồng.
Chính vì thế mà tôi đã quyết định sẽ mặc toàn đồ đẹp để đi ngủ. Nếu có động đất xảy ra, tôi sẽ được phát hiện dướp lớp đất đá bê tông đổ nát là một cái xác mặc đồ đàng hoàng.
Một cái xác có và biết mặc đồ đẹp.
Điều ấy thú vị hơn nhiều so với một cái xác nude và sẽ bị người hiếu kỳ bình phẩm về eo, mông, ngực.

Bây giờ thì tôi nằm và sắp ngủ với chiếc áo dài. Áo dài màu trắng. Gớm, cố làm ra vẻ trinh bạch. 30 tuổi, nhiều lần ao ước lên giường với những minh tinh màn bạc, cầu thủ đoạt giải quả bóng vàng, doanh nhân thông minh và siêu giàu cỡ Bill Gate, vậy mà cứ thích làm ra vẻ trinh bạch!
Tôi gối tay lên chiếc gối màu hồng nhạt (màu này cho nữ tính, sách dạy vậy). Tôi khép hờ mi mắt lại (cho giống tiểu thuyết diễm tình). Và, tôi chìm dần vào cơn mộng.
Trong cơn mộng, tôi thấy mình tách ra làm hai nửa. Hai nửa giống như nhau. Thôi chết, chắc tại ban ngày, tôi đọc quyển sách về sinh sản vô tính thì phải. Nhưng không, tôi – phiên bản trong mộng không giống như tôi – bản gốc. Tôi – phiên bản chỉ là một chiếc bóng, có tiếng nói, có tiếng cười nhưng không có mắt, mũi, miệng gì cả.
Tôi – phiên bản, trong mộng lướt đi trên đầu ngọn cỏ và trên những cánh hoa vàng, nhẹ như một cái bóng nắng.
Nhẹ.
Nhẹ đến không thể nhẹ hơn.

Lúc khác, tôi thấy mình nằm gọn trong vầng trăng non cong vút. Và tôi –Và lúc khác nữa, tôi thấy mình nằm yên bên một ai đó, nằm giữa thảo nguyên bao la, ngước mắt lên là thấy trời xanh và những đám mây trắng bay thanh thản, như ngàn năm rồi vẫn thanh thản vậy. Rồi đột nhiên, người nằm cạnh tôi đứng dậy, rùng mình, hóa thành một quái vật khổng lồ như Hulk. Quái vật khổng lồ quỳ xuống cạnh tôi: “Này người đẹp, hãy đi cùng ta”.
Cũng có khi tôi thấy tôi – nguyên bản và một cô gái khác, quấn lấy nhau, trên người không còn mảnh vải. Quấn lấy nhau nhưng không phải là làm tình. Chỉ là quấn lấy nhau. Và hơi ấm, từ hai cơ thể hòa quyện vào nhau. Cả hai đều thấy ấm áp. Tôi – nguyên bản, thấy vui và hạnh phúc, trong khi tôi – phiên bản thì lắc đầu muộn phiền.

“Nó” càng lúc càng không chịu nổi sự ngột ngạt. Tôi cảm nhận nó đang khép mi lại để tránh khói bụi bay vào. Hai con mắt phía trước của tôi đang díp lại. Trưa nay tôi không có ngủ, khói bụi nhiều như thế này làm hai con mắt phía trước của tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. Đúng lúc đó thì “nó” giở trò. Không hề báo trước bằng tín hiệu gì, “nó” buông lơi cái gáy ra. Và, treo lơ lửng sau gáy tôi, bên dưới nón bảo hiểm.

Một tiếng thét kinh hoàng vang lên. Hai tiếng thét kinh hoàng…N tiếng thét kinh hoàng từ phía sau lưng tôi, rồi tiếng thét vang lên ngang tôi rồi tiếng thét xuất hiện ở trước mặt tôi. Hai bên xe tự động rẽ ra. Chừa một đường ngang 1m cho chiếc xe tôi lướt qua. Cả xe bus cũng tự động tránh ra, xe ô tô cũng tách ra, xe ba gác cũng tách ra. Tôi lướt đi trong tiếng thét kinh hoàng, tiếng gào khóc và cả những người yếu tim té xỉu giữa đường. Tôi lướt đi như trong một cơn mơ. Ôi, thú thật là sảng khoái. Lần đầu tiên trong giờ cao điểm, tôi được bay trên phố như thế này. Hạnh phúc thật! Cái mũ bảo hiểm đã được ai đó sợ hãi lấy mất rồi mà tôi không biết. Gió lùa vào tóc mát rượi. Tôi bay ra khỏi biển người lúc nhúc những trầm luân khổ ải, sợ hãi và kinh hoàng…Tôi bay nhẹ nhàng trên chiếc xe màu đỏ cũ kỹ tầm thường của mình.
Tôi cảm nhận được sự sảng khoái của nó. Tôi hỏi nó, bằng ý nghĩ: ‘Hù dọa người khác làm cho cậu sung sướng phải không?”. “Nó” trả lời ngay lập tức: “Không có gì sung sướng hơn điều đó, cậu đã nhận sự sung sướng đó, đúng không? Không có tớ thì cậu còn ở trong đám kẹt xe đó. Tớ rất ghét khói bụi”.
“Dĩ nhiên là tớ cũng không thích”. Nó càu nhàu bằng một cái giọng nghe như là giọng trẻ con: “Một thành phố đầy khói bụi là một thành phố man rợ”. Khiếp, con mắt lạc loài mà cũng biết triết lý.

Đặt hàng tại www.vietkieu.biz được giảm giá 20% giá bìa và nhiều khuyến mãi hấp dẫn. Kính mời quý độc giả click vào banner bên phải để biết thêm chi tiết hoặc đặt hàng trực tiếp bằng cách viết vào bên dưới khung ý kiến

THÔNG TIN CHUNG CẦN THIẾT

1/ Tên sách: Quái vật

2/ Thể loại: Tiểu thuyết

3/ Số trang: 216 trang.

4/ Tác giả: Trần Thị Hồng Hạnh.

5/ Họa sĩ vẽ và trình bày bìa: Kimb (Nguyễn Thị Kim Lan)

6/ Giới thiệu nội dung:

Nhân vật chính trong tác phẩm là một cô gái xưng tôi, là một người có ba con mắt và hai linh hồn. Với một con mắt thứ 3 ở sau gáy, cô bỗng nhiên trở thành "quái vật" giữa mọi người bình thường. Cũng chính nhờ con mắt thứ 3, cô được trải qua dao động mạnh mẽ giữa hai thế giới thực và ảo. Thế giới thực là bộ mặt trần trụi của đô thị lớn, náo nhiệt với công sở lạnh lùng, với đường sá ngổn ngang, những chung cư, căn hộ, tòa nhà, những quán bar… Ở đó, con người bon chen, chơi khăm nhau và cấu xé lẫn nhau, dù là ngay cả trong ý nghĩ. Thế giới ảo là thế giới của sự cô đơn tuyệt đối. Trong không gian ảo, nhân vật tôi đi tìm những mảnh vỡ của tâm hồn mình bị đánh mất. Một chút rờn rợn. Một chút bay bổng. Một chút trần trụi cùng một chút thơ mộng. Thật trẻ thơ nhưng cũng thật già dặn. Các yếu tố này khiến trang viết trong Quái vật vừa giàu cảm xúc vừa chứa đựng nhiều ẩn dụ đáng suy ngẫm về cuộc va chạm giữa người với người trong cuộc sống. (trích lời giới thiệu của nhà báo Dương Thanh Vân)

7/ Tagline: Một thế giới cô độc và dễ tổn thương

8/ Trailer giới thiệu sách:

- Đây là lần đầu tiên, một quyển tiểu thuyết của Việt Nam có riêng 7 trailer giới thiệu với 7 nhạc nền khác nhau, các trailer đó sẽ lần lượt được đưa lên You Tube trong thời gian tới.

- Địa chỉ: http://www.youtube.com/watch?v=FZx1g-IKL40

9/ Blog tham khảo: Blog sách: http://tieuthuyetquaivat.blogspot.com/, Blog của tác giả: http://hanh8778.blogspot.com/

10/ Liên lạc: Đinh Hương (Bách Việt Books): dinhuong81@gmail.com, tác giả: hanh8778@gmail.com

11/ ĐƠN VỊ XUẤT BẢN: NXB VĂN HỌC VÀ BÁCH VIỆT BOOKS

QUÁI VẬT SẼ RA ĐỜI VÀO 20/4/2009


Nhân vật chính trong tác phẩm, cô gái xưng tôi, là một người có ba con mắt và hai linh hồn. Với một con mắt thứ 3 ở sau gáy, cô bỗng nhiên trở thành "quái vật" giữa mọi người bình thường. Cũng chính nhờ con mắt thứ 3, cô được trải qua dao động mạnh mẽ giữa hai thế giới thực và ảo.

Thế giới thực là bộ mặt trần trụi của đô thị lớn, náo nhiệt với công sở lạnh lùng, với đường sá ngổn ngang, những chung cư, căn hộ, tòa nhà, những quán bar… Ở đó, con người bon chen, chơi khăm nhau và cấu xé lẫn nhau, dù là ngay cả trong ý nghĩ.

Thế giới ảo là thế giới của sự cô đơn tuyệt đối. Trong không gian ảo, nhân vật tôi đi tìm những mảnh vỡ của tâm hồn mình bị đánh mất.

Một chút rờn rợn. Một chút bay bổng. Một chút trần trụi cùng một chút thơ mộng. Thật trẻ thơ nhưng cũng thật già dặn. Các yếu tố này khiến trang viết trong Quái vật vừa giàu cảm xúc vừa chứa đựng nhiều ẩn dụ đáng suy ngẫm về cuộc va chạm giữa người với người trong cuộc sống.